Hồng Trần Lãng Khách

Chương 38: Chớp động




Chương 38: Chớp động

Nực cười làm sao, tối qua hai chị em Liên Khinh Vũ còn nghi ngờ hắn có phải là Thiên Dạ thật hay không, tiếp cận họ có mục đích gì. Hôm nay liền tòi ra một tên muốn g·iả m·ạo hắn để có thể đến gần hai người. Xem ra nghi ngờ của họ cũng không phải vô căn cứ.

Xem chừng hai con nhóc đó là miếng mồi ngon trong mắt không ít kẻ đây.

"Ta thật không hiểu là ngươi lấy đâu ra tự tin mà dám nói mấy lời đó trước mặt ta đây?"

Lăng Phong không tức giận bởi câu nói của Thiên Dạ, mà ném về phía hắn ánh mắt như đang nhìn một thằng ngớ ngẩn.

Bên cạnh hắn, Quân Đại Hào thậm chí đã không nhịn được mà cười thành tiếng, cả người run lên bần bật.

"Con sâu cái kiến làm sao hiểu được giông tố đáng sợ ra sao, cái thể loại như tên này không cần phải tới phiên cậu nhọc lòng đâu, để cho tôi là được."

Hắn vừa nói vừa bước lên phía trước, nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên môi.

"Cũng thế, trước sau gì cũng giao hắn cho cậu thôi, nếu cậu đã không chờ được thì cứ ra tay vậy, nhưng nhớ là đừng g·iết vội, tôi còn cần ký ức của hắn đây."

"Hiểu mà! Hiểu mà! Tôi..."

Quân Đại Hào còn chưa dứt lời đã phải im bặt mà dừng lại, nụ cười tàn khốc đọng lại trên khóe môi, con ngươi co rụt, Lăng Phong cũng không khá hơn, ánh mắt bị kinh ngạc và chấn động lấp đầy, chỉ trong khoảnh khắc, bằng một cách thức mà họ không thể hiểu được, cái gã thiếu niên tóc trắng áo đen bên kia đã ở ngay trước mặt, gần trong gang tấc.

Bốp!

Một tiếng vang chát chúa, Quân Đại Hào bay ngược ra, ầm ầm đập phải tường nhà, lún vào đó hơn nửa người rồi kẹt cứng luôn ở đó, giãy lên vài cái rồi xụi lơ. Do nửa người trên nằm phía bên kia vách tường, nên không thể nhìn được tình cảnh hắn bây giờ ra sao, nhưng khẳng định không quá tốt đẹp, bởi vì nắm tay đang vươn ra của Thiên Dạ đang phủ kín một tầng máu tươi.

Bộp!

Đến tận lúc này Lăng Phong mới kịp phản ứng, hắn nhảy vội ra sau, muốn giữ khoảng cách với Thiên Dạ, tay phải cầm kiếm vung ra, vẽ lên vài đường hoa văn kỳ lạ trong không khí hình thành một ma trận có bán kính chừng một mét che lại ngay trước người.

"Mê Ảo Ẩn Hình Trận!"

Hắn quát to một tiếng, ma trận liền giống như một tấm vải cuộn tròn bao lấy cả người Lăng Phong, trong nháy mắt hắn vậy mà biến mất, như bốc hơi khỏi thế gian.



Thực tế hắn không biến mất mà vẫn tồn tại trong căn phòng này, hắn chỉ vận dụng một ma trận che giấu hiện diện của bản thân mà thôi, nói theo một cách nào đó, Lăng Phong giống như là đang tàng hình vậy, chỉ là loại tàng hình này còn che giấu cả âm thanh, thân nhiệt lẫn hơi thở.

"Suýt chút nữa là lật thuyền trong mương, thành phố nhỏ này đúng thật là nơi rồng cuộn hổ ngồi mà, không nghĩ tới mình cũng nhìn nhầm, hắn ta che giấu thực lực, còn may mà phản ứng kịp..."

Hắn lau mồ hôi lạnh, nghĩ tới mà sợ.

Lăng Phong đang định nhân lúc này trốn đi, thì một nắm tay xuất hiện ngay tầm mắt hắn.

Ầm!

Máu đỏ văng tung tóe, răng hàm rơi rụng, ma trận vỡ nát, thân người Lăng bay ngược ra ngoài, một đấm này so với một đấm Quân Đại Hào chịu lúc nãy chỉ có mạnh hơn chứ không yếu, bởi vì hắn không chỉ đục thủng tường mà còn mạnh mẽ lăn vài chục vòng, văng xa gần trăm mét trên đất mới có thể dừng lại. Cả đám người áo đen lúc nãy bị hắn bảo rời đi cũng bị tiếng động làm hấp dẫn mà chạy tới.

Chật vật ngồi dậy, khóe miệng nhuốm máu, thân hình run rẩy, nhưng tất cả những thứ này đều bị Lăng Phong xem nhẹ.

Hắn nhìn chằm chặp vào bóng người đang theo lỗ thủng lớn trên tường bước ra giữa làn khói bụi mịt mù, chấn kinh cùng sợ hãi, run giọng hỏi:

"Ngươi làm cách nào thấy được ta?"

Thiên Dạ dừng lại cách Lăng Phong chừng mười mét, hắn phất tay xua đi bụi mù, không trả lời mà thản nhiên hỏi:

"Cái vừa nãy là ma thuật?"

Dù là câu hỏi, nhưng cũng chỉ là câu hỏi cho có lệ, bởi vì hắn đã biết rõ câu trả lời rồi, trong lòng Thiên Dạ cảm thấy hơi chút thú vị, Trái Đất không chỉ tồn tại con đường thức tỉnh trở thành siêu năng lực gia, mà còn những con đường khác để đạt tới sức mạnh, thật là một cái hành tinh không tầm thường.

"Ngươi, ngươi..."

Lăng Phong chỉ tay vào Thiên Dạ, lắp bắp nói không thành lời, kẻ đó thậm chí còn biết tới sự tồn tại của ma thuật?

"Ta vốn dĩ không muốn nhờ tới bọn chúng, nhưng ngươi khiến ta cảm thấy e ngại vô cùng, nhất định phải diệt trừ! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Xông lên cho ta!"

Hắn là đang nói tới đám người đồ đen kia, nguyên bản, Lăng Phong và bọn chúng cũng không quen biết, bỗng dưng một ngày thiếu nữ tóc hai bím dẫn theo bọn chúng xuất hiện trước mặt hắn. Lễ phép mà cung kính nói hắn là Chân Mệnh Thiên Tử, bọn chúng tới để đưa hắn bước đi trên con đường của những kẻ thống trị, đây chính là Thiên Mệnh.



Lúc đầu Lăng Phong không tin, cố tình tránh đi, nhưng dù hắn trốn tránh thế nào, cũng có thể bị dễ dàng tìm ra. Hơn hết, đám người này lại mạnh mẽ vô cùng, một chọi một hắn còn có thể may mắn thắng được, nhưng để họ phối hợp với nhau thì có một trăm Lăng Phong cũng không đủ để chống lại.

Đặc biệt là thiếu nữ kia, siêu năng lực gia cao cấp chỉ là cái vỏ ngoài, cái đáng sợ nhất của cô ta là ma thuật sâu không lường được...

Không phải họa thì chính là phúc, cuối cùng Lăng Phong để mặc cho họ lởn quởn xung quanh mình, nhưng thâm tâm vẫn dè chừng vô cùng, bởi hắn không biết ý định thực sự của họ, do vậy Lăng Phong luôn tận lực không mượn nhờ sức mạnh của họ mà chỉ thi thoảng sai sử những việc tầm thường như canh chừng hay lái xe.

Nhưng hôm nay tình huống có sự khác biệt lớn so với mọi lần khác trong quá khứ, chỉ một đấm vừa rồi cũng đủ để hắn hiểu chênh lệch giữa hai người, ma thuật của hắn phảng phất không có ý nghĩa gì cả, người kia chỉ vung tay đã dễ dàng phá vỡ.

Sau tiếng quát của Lăng Phong, đám người áo đen tuôn ra trong nháy mắt, số lượng lên đến hàng trăm, che lại hắn ở phía sau bao vây lấy Thiên Dạ vào trong.

Hàng trăm người khác biệt nhưng bây giờ lại có cùng một tiếp tấu hô hấp, hòa chung nhịp thở, chiến đấu cạnh nhau lâu dài để bọn họ hình thành bản năng phối hợp đến hoàn mỹ, bây giờ đồng thời tỏa ra khí thế lăng lệ nặng nề đè xuống Thiên Dạ, như vô số thanh kiếm đang kề vào cổ hắn. Đổi lại bất cứ một người bình thường nào, cũng sớm bị loại hoàn cảnh cùng khí thế này dọa tới bài tiết không thể tự khống chế, thậm chí ngất đi.

Giữa biển người tách ra một con đường, để một người bước tới, chính là thiếu nữ tóc hai bím kia.

"Đây là dùng số lượng để nghiền ép chất lượng, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Không giống như ban đầu, cô đã không còn lễ phép như vậy, thay vào đó là khí chất thong dong mà tự tin, như một con thiên nga cao ngạo, cô cất giọng hỏi.

Thiên Dạ im lặng không nói, ngoảnh mặt làm ngơ, dù cho bản thân đang bị hàng trăm kẻ thù vây hãm, hắn vẫn không có hành động gì.

"Ngươi rất mạnh, thậm chí cả ta cũng nhìn không thấu bao nhiêu, do đó ngươi rất tự tin, đây là lẽ thường."

Phản ứng của Thiên Dạ không khiến thiếu nữ cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại cô so với hắn còn lãnh đạm hơn mấy phần, giống như hết thảy chưa từng chạy thoát khỏi bàn tay cô.

"Ta biết một người, mạnh mẽ vô cùng, so với ngươi lại càng thêm hùng mạnh, nhưng anh ấy không tự tin mù quáng giống ngươi. Anh ấy cho rằng đó không phải tự tin mà chỉ là tự đại ngông cuồng, một lúc nào đó sẽ khiến người ta rơi vào vực sâu vạn trượng. Bởi vì một người dù mạnh mẽ tới mức nào thì cũng chỉ là sức của một người, cuối cùng vẫn là có giới hạn. Do đó anh ấy cần tới thuộc hạ, cần tới những đồng đội kề vai chiến đấu. Ngươi rất mạnh, nếu gia nhập cùng chúng ta, rồi sẽ có ngày tên ngươi sẽ vang dội cổ kim, thậm chí chúng ta sẽ cho ngươi sức mạnh còn to lớn hơn nữa."

Khi nhắc tới người này, ánh mắt cô bỗng nhiên toát ra một tia nhu hòa, giọng điệu cũng nhất thời trở nên êm dịu, như là đang lâm vào hồi tưởng. Không cần phải là một kẻ thông minh cũng có thể đoán ra trong lòng cô "anh ấy" chiếm một vị trí rất lớn.

Thiên Dạ vẫn không nói, nhưng đôi mắt tối đen mà đạm mạc như một hồ nước phẳng lặng không một gợn sóng giữa đêm đen mịt mù của hắn khẽ đảo qua người thiếu nữ.

Được bảo hộ giữa đám người, Lăng Phong cảm thấy cay đắng, hắn không phải kẻ ngu ngốc, qua lời nói của thiếu nữ tóc hai bím hắn đã phần nào đoán ra, đám người này lễ phép với hắn như vậy, chẳng qua là vì nam nhân trong miệng thiếu nữ kia cảm thấy hắn có tiềm năng mà thôi.



Bây giờ gặp một kẻ có tiềm năng còn lớn hơn thì hiển nhiên chúng sẽ mời chào rồi.

"Ngươi nghĩ sao? Ngươi sẽ trở thành đồng đội của chúng ta chứ? Để giúp người đó đi đến đỉnh cao!"

Thiếu nữ nói tiếp.

"Đồng đội? Chỉ là một khái niệm nực cười."

Thiên Dạ cuối cùng cũng lên tiếng.

Hai chữ "đồng đội" vừa xúc động tới một phần ký ức quên lãng từ xa xưa của hắn, phần ký ức đã để lại một v·ết t·hương không bao giờ lành.

Chính vì vậy, giọng nói của hắn đột ngột trở nên sắc như băng lạnh, khiến lòng người cảm thấy hoảng hốt, run sợ.

Nhưng người thiếu nữ bên kia không hoảng hốt, bởi vì cô có một ý chí và niềm tin kiên định, trước điệu bộ của Thiên Dạ, cô chỉ cảm thấy nực buồn mà thôi.

Đồng đội chỉ là một khái niệm nực cười?

Ngông cuồng tới loại trình độ này đã có thể gọi là ngu xuẩn.

"Thương lượng bất thành, lý niệm của ngươi đã sai lầm như thế, về cùng một chỗ với chúng ta sẽ chỉ là một mầm tai vạ."

"Nếu ngươi muốn đánh muốn g·iết thì cứ việc, nhưng ta sẽ nói trước, một khi ra tay, các ngươi cũng đừng mong có thể ra về."

Thiên Dạ rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, giọng điệu cũng trở lại bình thường, hắn vươn vai ngáp dài một cái. Bỏ thời gian nói nhảm nãy giờ, chỉ vì hắn cảm thấy nữ nhân này còn chút thông minh, có thể nói chuyện mà thôi.

"Đã không thể trở thành người chung chiến tuyến thì một ngày nào đó ngươi sẽ là kẻ ngáng chân. Không bằng hôm nay giải quyết ngươi tại đây luôn vậy. Hãy trả giá cho sự ngông cuồng của mình đi!"

Thiếu nữ dứt lời rồi lui ra sau, nắm Lăng Phong đỡ dậy rồi kéo đi, không thèm nhìn lại phía sau. Bởi vì người kia không xứng, kết cục của hắn đã được định đoạt rồi.

Đoàn người bao vây Thiên Dạ liền tràn tới như một cơn s·óng t·hần, sát ý như dòng nước vỡ đê cuồn cuộn phóng tới, như muốn nhấn chìm gã thiếu niên bây giờ nhỏ bé tựa như sâu kiến giữa cơn bão kia.

ẦMMMMMMMMMMM!

Sấm chớp khổng lồ phá không lao xuống, xuyên qua không gian và khoảng cách, uy nghiêm đáng sợ giáng thẳng xuống Sky Rosen, trong nháy mắt thiêu trụi cơn sóng lớn tạo thành từ hàng trăm con người kia thành tro bụi, cả mặt đất cũng bị nhiệt lượng khổng lồ nung thành dung nham, mùi khét lẹt tràn ngập trong không khí.

Không biết vô tình hay hữu ý, nơi Lăng Phong và thiếu nữ thắt bím kia lại hoàn hảo không hề bị hao tổn, nhưng sắc mặt hai người đã trở nên trắng bệch, không còn một hạt máu.