Hồng Trần Lãng Khách

Chương 36: Bạo lực gia đình




Chương 36: Bạo lực gia đình

Trên đường trở về Bạch Anh Khu, Thiên Dạ thuận miệng hỏi Liên Khinh Tuyết.

"Thượng giả - người ở trên, ý nghĩa của nó là chỉ những kẻ đã thoát khỏi giới hạn của một con người bình thường, nói theo cách của thời phong kiến thì chính là lục địa thần tiên..."

Liên Khinh Tuyết vừa trả lời, vừa đuổi theo sau bước chân hắn, Liên Khinh Vũ ở ngay sát cô, ba người cứ thế phi thân giữa đỉnh của những tòa nhà.

"Thật ra ở vài trăm năm trước, thượng giả đối với người ngoài cũng chỉ là truyền thuyết, ngay cả trong thời đại này, cũng là tồn tại trên đỉnh cao sức mạnh, kể cả chính phủ một nước cũng phải dè chừng mà cẩn thận đối đãi bởi những người đạt tới cấp độ này đã hoàn toàn xem v·ũ k·hí hiện đại như trò đùa, kể cả v·ũ k·hí h·ạt nhân cũng có thể chống lại đơn giản như không."

Cô tiếp tục.

"Nói như vậy nghĩa là hai ngươi đều đang ở đỉnh cao của kim tự tháp quyền lực rồi?"

Thiên Dạ quay đầu ra sau nhìn họ rồi tiếp tục hỏi, trên gương mặt hắn thấp thoáng một nụ cười như có như không.

Bị hắn hỏi như vậy, hai cô gái nhất thời không biết nên nói thế nào, họ nghe ra trong giọng nói vừa rồi ẩn chứa một chút xem nhẹ, nhưng điệu bộ này không dành cho họ, mà giồng như hắn đang coi nhẹ cả Trái Đất này.

Cũng dễ hiểu thôi, nếu như bọn họ thật sự đứng trên đỉnh cao thế giới lại chẳng chịu nổi một kích của hắn, bị xem thường là đương nhiên.

"Điều đó không hẳn, đối với các tộc người viễn cổ vẫn tồn tại những kẻ sở hữu sức mạnh còn vượt xa level 4, những kẻ được biết tới như là "Chí Tôn" - level 5."

Mất một lúc sau, Liên Khinh Tuyết mới bắt đầu nói trở lại, cô dời ra các chí tôn như là thanh minh rằng bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục mạnh hơn, rằng thực lực Trái Đất không chỉ như hắn thấy.

"Không chỉ các tộc người viễn cổ, hệ thống phân quyền chính phủ cũng rất có thể tồn tại các level 5, còn thế giới này lúc này có kẻ ở cấp độ cao hơn hay không thì chúng tôi không rõ..."

Liên Khinh Vũ tiếp lời chị mình.

"Ban ngành thi pháp riêng mà các ngươi nói tới lúc nãy sao? Nói nghe chút..."

***

Lấy tốc độ của ba người Thiên Dạ, dù không dùng toàn lực thì cũng không mất bao lâu thời gian để bọn họ về đến Bạch Anh Khu.

Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ có rất nhiều chuyện dự định trở về sẽ hỏi riêng Thiên Dạ, nhưng hắn không cho họ cơ hội đó, suốt đường đi cơ bản chỉ là hắn hỏi và hai người trả lời, về đến nhà đã lẩn vào phòng. Nếu là bình thường thì họ có lẽ đã dùng tới b·ạo l·ực ép hắn phải nói, nhưng đáng tiếc là kẻ này bây giờ còn mạnh hơn hai người, phương án này không khả thi. Bất đắc dĩ hai người cũng chỉ có thể trở về phòng mình mà suy tính chuyện ngày sau.

Bởi vì cả hai biết rõ, cái dị số mang tên Thiên Dạ này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của họ sau này. Là phúc hay họa thì vẫn chưa biết được, nhưng chắc chắn thời gian tới sẽ không còn như cũ nữa.

***

Thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi với hai chị em, Thiên Dạ cũng đôi ba phần lý giải được bộ luật áp đặt lên bộ bận siêu nhiên vượt ngoài xã hội bình thường.

Theo cách mà hai người gọi gọi thì những người thi hành tên là Giới Luật Giả, trách nhiệm của họ là hạn chế và giải quyết những vấn đề và hậu quả thuộc về phạm trù siêu nhiên. Nếu sự t·ranh c·hấp không ảnh hưởng đến xã hội bình thường thì bọn họ thường sẽ không quan tâm tới, nhưng khi vấn đề đã nghiêm trọng tới một mức nào đó, hay có nguy cơ tiềm tàng đối với chính phủ.



Đó là khi Giới Luật Giả vào cuộc.

Nên là khi nãy Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ chỉ dọa chạy đám người kia mà không g·iết, nhiều lắm cũng chỉ là làm tàn phế một tên mà thôi.

Theo lý lẽ của họ, g·iết gà dọa khỉ sẽ tốt hơn, vừa không kinh động tới Giới Luật Giả, lại coi như là một đe dọa tới những người có tâm tư bất ổn khác, khiến chúng biết khó mà lui. Với thực lực và thân phận của họ, không hẳn Giới Luật Giả có thể đưa ra phán quyết nghiêm khắc hay hệ trọng cỡ nào, chỉ là hai người không muốn kéo dài phiền phức mà thôi, nhất là khi những người khác của Liên gia sẽ nhân sai lầm của họ mà chèn ép thêm.

Thiên Dạ thì không cho là vậy, một khi oán thù đã kết, hắn nghĩ diệt cỏ tận gốc thì tốt hơn. Kinh nghiệm cho thấy đụng vào một đứa không khéo nó quay về kéo theo cả dòng họ tới.

Nhưng đó không phải là vấn đề mà hắn quan tâm lúc này, ngồi một mình trong căn phòng của bản thân, Thiên Dạ lôi hộp đá ra đánh giá một phen, năm hạt giống màu tím héo rút, khô quắc to bằng ngón tay cái người trưởng thành nằm gọn trong bàn tay. Hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng cảm nhận.

"Thật là... chẳng còn chút sức sống nào cả... Chỉ là bấy nhiêu đây thì còn chưa làm khó ta được đâu. Thưởng Ngoạn Thời Gian!"

Thiên Dạ lẩm bẩm, đọc lên một câu chú bằng thứ ngôn ngữ cấm kỵ nào đó vốn không thuộc về thế giới này. Liền sau đó, bàn tay đang nắm lấy những hạt giống đột ngột phát ra ánh sáng nhè nhẹ và phủ đầy phù văn phức tạp.

Thưởng Ngoạn Thời Gian, một trong vô số quyền năng của Kiêu Hoành Nhân Đế trước đây, quyền năng cho phép hắn thống trị thời gian của mọi thứ tồn tại trong thế giới vật chất, đông cứng, đẩy nhanh, tua ngược,... tất cả đều nằm trong một suy nghĩ.

Hắn vừa nhớ ra quyền năng này không lâu khi trước, lúc rơi vào vùng thời gian ngưng kết của Trác Phàm.

Với tình trạng hiện tại của mình, dùng thứ quyền năng này vẫn rất miễn cưỡng, hoàn toàn không cách nào so sánh được với chính hắn ở thời kỳ toàn thịnh, căn bản là không cùng đẳng cấp. Nói thì nói thế, thật ra Thiên Dạ còn chẳng nhớ thời toàn thịnh bản thân mình rốt cục mạnh mẽ tới đâu.

Dù vậy, khiến thời gian của mấy viên hạt giống này trở lại lúc nó còn tràn ngập sinh khí thì vẫn không quá khó khăn.

Một lúc sau, ánh sáng dịu nhẹ trên tay Thiên Dạ tản đi, hoa văn chằng chịt cũng theo đó biến mất, để lộ ra những hạt giống no tròn, căng mọng trong tay hắn.

"Giờ chỉ còn cải tạo nguyên mẫu một chút là gieo được rồi."

***

Sáng hôm sau, khi chị em Liên gia tỉnh giấc cũng đã hơn bảy giờ.

Không rõ vì sao nhưng không khí đêm qua đặc biệt dễ chịu, hoặc là nên nói năng lượng tự nhiên lại tăng lên một tầm cao mới, khiến cơ thể và tâm hồn thư thả, hai người không khỏi chìm vào một giấc ngủ sâu.

Nhưng rất nhanh, hai thiếu nữ phát hiện ra có gì đó không đúng lắm. Dù thỉnh thoảng bọn họ có ngủ quên thì Sanae và Konoe vẫn sẽ đánh thức họ dậy. Nhưng hôm nay họ lại ngủ một mạch đến tận bảy giờ sáng, có nghĩa là hai nữ hầu chưa từng bước vào phòng họ.

Sanae và Konoe có tinh thần trách nhiệm rất cao, họ chưa bao giờ tới trễ trừ khi là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, hai vị tiểu thư bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân.

Khi cánh cửa biệt thự mở ra, khung cảnh trước mắt làm đầu óc Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ ngừng hoạt động trong phút chốc. Khuôn viên của Bạch Anh Khu ngoại trừ phần đường lát gạch để đi lại và các gốc cây anh đào thì đã bị một thảm thực vật không rõ tên, hình dạng trông giống mấy cây lúa ngoại cỡ màu tím bao phủ lấy, yêu dị nhưng lại xinh đẹp một cách lạ thường đang toát ra năng lượng êm dịu và dễ chịu.

Năng lượng tự nhiên đêm qua tăng cao khỏi phải nói cũng biết là có liên quan đến thảm thực vật này.

Mấy cây lúa này không chỉ có màu sắc kỳ lạ, mà kích cỡ cũng khác thường, cao gần một mét, hạt nào hạt nấy to bằng nắm tay trẻ em, căng mọng, ướt át.



Đặc biệt là họ có thể nhìn thấy Sanae và Konoe ở dưới bóng anh đào đang cúi đầu cặm cụi làm gì đó giữa "đồng lúa" tím tươi tốt này.

"Chuyện gì thế này?"

Hai chị em không khỏi buộc miệng đồng thanh thốt lên.

Nghe tiếng động, hai nữ hầu quay đầu nhìn sang, nhìn thấy chủ nhân của mình đang ngơ ngác đứng đó thì vội vả buông xuống dụng cụ trong tay, vội vả lách khỏi đám lúa, chạy đến trước mặt họ, lễ phép cúi đầu.

"Chào buổi sáng, cô chủ!"

Hai người nhẹ giọng nói.

"Ngẩng đầu lên!"

Liên Khinh Vũ nhíu mày ra lệnh, lúc nãy ngoài bụi bẩn, cô bé còn thấy vài vệt bầm tím trên mặt họ.

Do dự trong chốc lát, Sanae và Konoe ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt bất đắc dĩ lấm lem bùn đất cùng một con mắt bầm tím lần lượt ở hai bên trái phải.

"Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Liên Khinh Tuyết vừa hỏi vừa lấy tay day day huyệt thái dương.

Konoe thở ra một hơi rồi, bắt đầu kể lại:

"Chuyện là..."

***

Quay lại một giờ trước, khi Konoe và Sanae như thường lệ, đúng giờ đến làm việc. Từ bên ngoài họ đã nhìn thấy khung cảnh dị tượng bên trong, đây không phải lần đầu Bạch Anh Khu xảy ra chuyện lạ, cách đây không lâu cả đám anh đào còn nở rực rỡ đây, nhưng lần này mức độ so với lần trước còn lớn hơn nhiều. Cả khuôn viên trừ đường đi thì đều bị một màu tím phủ lên, trong lúc còn đang ngạc nhiên, họ nhìn thấy Thiên Dạ đi đi lại lại trong đám thực vật màu tím như đang suy ngẫm gì đó, mái tóc trắng và bộ đồ đen của hắn đúng là khó mà lẩn đi đâu được.

"Thiên Dạ! Đây... đây là chuyện gì?"

Konoe chạy đến gần bên Thiên Dạ, bằng giọng diệu như là đang ra lệnh mà hỏi hắn, không thể nói Konoe không có lễ phép, dù là mang thân phận người hầu, nhưng cô và Sanae từ nhỏ đã phục vụ cho Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ, bọn họ đã thân thiết như gia đình từ lâu rồi, vậy nên vốn dĩ phân theo cấp bậc ở Bạch Anh Khu thì hạng người ngoài như Thiên Dạ thuộc về tầng chót nhất, điều này không phải nghi ngờ. Dù gần đây tính tình hắn có vẻ đã thay đổi, nhưng hai người vốn không tiếp xúc gì nhiều với hắn, nói chuyện cũng không được vài câu. Do vậy tiềm thức Konoe vẫn cho rằng Thiên Dạ vẫn là Thiên Dạ của trước đây.

Theo cô thấy, hắn có vẻ đã đứng nơi này được một thời gian rồi, nên chắc hẳn phải biết gì đó, nhưng...

"Chuyện không liên quan gì tới ngươi."

Là câu trả lời ma cô nhận được.

Khóe mắt Konoe giật giật vài cái, còn chưa làm gì đã nghe hắn nói tiếp:



"Phải rồi, mang tới cho ta mấy cây liềm cắt, có việc phải dùng."

Sanae lúc này cũng đã đi đến bên hai người, vừa vặn nghe câu lệnh của Thiên Dạ.

"Anh không cho rằng mình thật sự là chồng của cô chủ, nam chủ nhân của cái nhà này đấy chứ?"

Cô lạnh lùng nói.

"Vậy các ngươi coi ta là gì?"

Giống như cười nhưng không phải cười, hắn nhàn nhạt liếc nhìn hai người.

"Anh nên biết thân biết phận mình đi, đừng ảo tưởng như vậy, nếu không thì..."

Sanae lườm hắn một cái, vẫn lạnh nhạt vô cùng, thậm chí còn có chút uy h·iếp.

"Nếu ta vẫn không biết đây?"

Thiên Dạ cợt nhã.

"Xem ra anh cần phải có một bài học để nhớ rõ mình là ai!"

Cô thản nhiên nói, rồi thủ một thế võ trước mặt hắn.

Dù không phải siêu năng lực gia như hai cô chủ, nhưng cô và Konoe đã trải qua huấn luyện đặc biệt của Liên gia từ lâu, dạy dỗ một thiếu niên là quá thừa.

"Sớm đã nhìn anh không vừa mắt!"

Konoe cũng gằn giọng rồi thủ thế.

***

"Và hai người t·ấn c·ông hắn?"

Liên Khinh Tuyết hỏi, cô lấy tay che lại hai mắt, cúi gầm mặt xuống.

Konoe và Sanae chỉ có thể gật đầu trong câu nệ.

Tâm trạng không khá hơn chị mình là bao, nhưng Liên Khinh Vũ vẫn hỏi:

"Tôi có thể đoán mấy vết bầm kia từ đâu mà ra rồi, nhưng lúc nãy hai người đang làm gì?"

"Thiên Dạ... hắn nhận được một cú điện thoại rồi bỏ đi, trước đó còn bảo trong ngày hôm nay chúng em phải thu hoạch toàn bộ số này, nếu như sau khi hắn trở về còn chưa xong thì sẽ không chỉ là mấy vết bầm thôi đâu..."

"Còn có... hắn nói đừng trông chờ vào hai người, rằng nếu hai người nói giúp bọn em thì sẽ... Đánh cùng luôn..."

Konoe và Sanae lần lượt trả lời trong đau khổ.