Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 35: Thượng giả




Chương 35: Thượng giả

"Các người ở đây, nguyên liệu ma thú và thanh kiếm ấy bằng mọi giá nhất định phải có được."

Lăng Phong nghiêng đầu sang một bên, nhìn thẳng vào mắt Quân Đại Hào, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói.

"Tôi đi có chút việc."

Nói rồi, hắn quay người nhìn ra cầu thang, chỉ phóng ra một bước thân hình liền quỷ dị biến mất. Liền sau đó, bên trong sảnh đường cũng có vài người đứng dậy, nhìn thoáng qua nhau rồi gật đầu, lục tục rời đi.

Dù không nhìn rõ có ai bên trong căn phòng nhỏ kia, nhưng bóng của ba người kéo nhau rời khỏi vẫn mơ hồ in trên cửa kính.

Quân Đại Hào không hỏi Lăng Phong định làm gì, bởi vì hắn đã biết đáp án, có một số việc vẫn là không nên nói ra khỏi miệng.

Đáng thương cho cái người kia, trêu chọc phải tên này, kết cục chắc chắn là không tốt lành gì.

Mà hết thảy những việc này, Quân Đại Hào không cần quan tâm tới, dù chỉ mới quen biết vài ngày nhưng khả năng của Lăng Phong hắn cũng phần nào hiểu rõ, không phải nhọc tâm nghĩ nhiều. Quan trọng vẫn là hai món đồ kia, đối với hắn và cả Quân gia đều có trợ giúp lớn.

Địa vị của Quân Đại Hào ở Quân gia vốn không cao, nhưng chỉ cần có thể đem được thanh ma kiếm kia về, chắc chắn vị thế của hắn sẽ lên như diều gặp gió. Còn về phần nguyên liệu ma thú, để Lăng Phong chế tạo huyết thanh tăng sức mạnh rồi sử dụng, tới lúc đó vừa có quyền hành, vừa có lực lượng, vị trí gia chủ tương lai của Quân gia cũng không còn xa tầm với.

"Hắc hắc hắc!"

Nghĩ tới tương lai tốt đẹp phía trước, hắn không khỏi nhếch mép cười, nhưng nhất thời nhăn mặt vì xúc động tới v·ết t·hương chưa lành.

"Thiên Dạ, món nợ ngày hôm trước, sớm thôi tao sẽ bắt mày phải trả gấp muôn lần! Cả Liên gia cũng không thể bảo vệ được mày!"

Sờ lên chiếc mũi b·ị đ·ánh gãy vẫn còn ẩn ẩn nhói đau, Quân Đại Hào tàn khốc lẩm bẩm.

"Còn có cái người thần bí hôm trước, cũng nhất định phải khiến hắn trả giá thật nhiều!"

Có điều hắn không biết, hai kẻ mà hắn muốn tính sổ và kẻ mà Lăng Phong muốn dùng b·ạo l·ực c·ướp đoạt đều là một người.

***

Trong một ngỏ đường tối đen và tĩnh mịch, ba người Thiên Dạ chậm rãi dừng lại, giống như đang chờ đợi gì đó.

"Lũ ruồi nhặng thật sự phiền phức."

Liên Khinh Vũ thì thầm một cách khó chịu.

"Lũ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình."

Nét mặt Liên Khinh Tuyết cũng âm trầm xuống.

Về phần Thiên Dạ, hắn một tay ôm hộp đá, một tay che miệng ngáp, như không hề cảm nhận được cái gì.

"Dẫn ta tới nơi vắng vẻ như thế này, các người chắc phải rất tự tin vào thực lực của mình,..."

Vào thời điểm này, một giọng nói hữu lực vang lên trong không gian nhỏ hẹp vắng lặng. Một bóng đen bước ra từ góc khuất, chặn lại đường lui của ba người Thiên Dạ.

"Nhưng thật sự thì hành động đó rất ngu ngốc đấy!"

Đó là một người trung niên đầu trọc cao lớn, ước chừng không thấp hơn hai mét, trên tay còn đang đùa nghịch vài thanh phi đao nhỏ, lấp lóe ánh sáng sắc lạnh.



"Xem ra thì cái thứ anh mua đối với người khác cũng rất có tính dụ hoặc."

Liên Khinh Tuyết nhạnh nhạt nói.

Người trung niên này cô từng thấy qua, là một trong số những kẻ gọi giá rất hăng ở đấu giá hội lúc nãy.

"Còn ai nữa thì ra hết đi."

Liên Khinh Vũ đảo mắt sang hai bên, rồi nhẹ nhàng nói, gió bắt đầu nổi lên.

Lộp độp vài tiếng, trong ngõ nhỏ liền nhiều thêm mấy bóng người, có nam có nữ, đều là những người trong đấu giá hội đã từng vì Tử Thiên Đạo mà tranh giành gọi giá, bọn hắn xuất hiện vây kín ba người Thiên Dạ.

"Các ngươi chắc hẳn là biết rõ chúng ta đến vì điều gì! Giao ra đây thì có thể an toàn rời đi, chúng ta cũng không muốn g·iết người!"

Trung niên đầu trọc âm lãnh cười nói, khóe mắt híp lại, lộ ra vài vệt tham lam.

Chị em Liên Khinh Tuyết lạnh lùng không nói, Thiên Dạ thì cảm thấy nhàm chán mà tìm một hòn đá, lười nhác ngồi xuống.

"Ồ? Xem ra là bọn chúng không thèm đặt lời đầu trọc ngươi vào tai rồi!"

Trong số đám người, một kẻ rõ ràng là nam nhân nhưng tỏa ra bầu không khí âm nhu không ém nữ nhân, cười lạnh một cách quái dị.

"Nếu đã không thể dùng cách thương lượng, vậy thì dùng b·ạo l·ực thôi!"

Trung niên đầu trọc lộ ra nét mặt dữ tợn, kẹp lại mấy thanh phi đao vào kẽ tay, tùy thời chuẩn bị t·ấn c·ông. Dĩ nhiên là từ đầu hắn đã định làm vậy, dù cho ba nhóc ranh kia có giao nộp hộp đá thì hắn cũng không ngại mà g·iết đi.

"Khoan đã!"

Một người khác kêu lên, đó là một thanh niên cao gầy xách ăn mặc trang trọng, tựa như một công tử nhà giàu, nhưng mang theo sát khí nồng đậm.

"Dược liệu chỉ có một, chúng ta nhiều người như vậy, dù lấy được rồi thì phải làm sao? Sao không chia rõ trước?"

Hắn nói.

"Đúng!"

"Nói cũng phải!"

"Chúng ta nên giải quyết chuyện này trước!"

"..."

Những người khác nhao nhao lên tiếng, thong dong bàn luận, hoàn toàn không thèm để ý tới ba người Thiên Dạ. Một kẻ hoàn toàn bình thường và hai siêu năng lực gia có dao động năng lượng không cao, như thế thì có thể tạo thành uy h·iếp gì?

"Bảy kẻ ở mức level 2 và một ở level 3, Thiên Thanh không thể có nhiều siêu năng lực gia lạ mặt bậc này, các người hẳn là từ bên ngoài tới đi? Cũng phải, nếu là người Thiên Thanh thì đã không ngốc nghếch muốn c·ướp chúng ta rồi."

Liên Khinh Tuyết chậm rãi mở miệng, dù không thích nhưng cô phải thừa nhận, ở Thiên Thanh, chị em hai người cũng được liệt vào hàng ngũ nhân vật có tiếng tăm. Không nói tới thực lực tự thân của họ, vì điều này còn rất ít người biết, chỉ dựa vào thân phận con gái Liên gia mà hai người đang mang, bất kỳ ai có ý đồ xấu đều phải rụt đầu suy ngẫm thiệt hơn một phen.

"Thế cũng tốt, em cũng không muốn dựa vào cái thân phận đó. Mà, còn một người sao không ra mặt?"

Liên Khinh Vũ tiếp lời, có chút hoài nghi.



Thình lình hai câu nói lần lượt vang lên đánh vỡ cuộc tranh luận của đám người, sự chú ý của họ lần nữa tập trung lên người hai cô gái, Thiên Dạ bị trực tiếp bỏ qua.

"Nói cái gì đó?"

"Tưởng rằng như vậy là dọa được chúng ta?"

"Còn có siêu năng lực gia level 3? Nói đùa cũng phải hợp lý một chút chứ cô bé."

"..."

Đám người nhao nhao nói, dù lời là như vậy, nhưng thực tế họ cũng đã cảm thấy tình huống không thích hợp.

Hai cô gái này từ ban đầu đã có rất nhiều người vây quanh, sau đó còn được Thiên Lang Hội đặc cách cho ngồi ở nơi đặc biệt, thân phận hiển hiên không tầm thường.

Chúng không ngu ngốc mà không nhận ra điều đó, nhưng chúng cho rằng dù thân phận thế nào chỉ cần thần không biết quỷ không hay g·iết đi thì cũng không sao. Nói sao thì dụ hoặc từ linh dược vẫn là quá lớn.

Nhưng bây giờ chúng cảm thấy không đúng, thân phận mấy người kia hình như rất cao...

"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Giết thì cứ g·iết thôi! Người c·hết là n·gười c·hết! Chỉ cần làm sạch sẽ một chút thì ai cũng không thể điều tra ra được!"

Thấy đám người do dự, trung niên đầu trọc hét lên.

"Vả lại thực tế cũng không cần phải tranh giành, theo nguồn tin ta nhận được thì linh dược bên trong đó đủ chia cho mọi người ở đây!"

"Nhưng..."

Dù là hắn nói vậy, những người kia vẫn không khỏi có chút chùn bước, không ai muốn dẫn đầu ra tay.

"Còn không xuất hiện? Vậy ta phải tự thân khiến ngươi xuất hiện rồi."

Phía bên kia, Liên Khinh Vũ vẫn nói điều gì đó dường như không thể giải thích rồi đưa tay lên.

"Hừ! Lũ quỷ nhát gan!"

Thấy đám người phản ứng như vậy, trung niên đầu trọc hừ lạnh, bốn cây phi đao trên tay phóng ra, như những tia chớp màu bạc, phân biệt nhắm vào, hai mắt, cổ và tim Liên Khinh Vũ, cực kỳ âm độc và tàn nhẫn.

Hắn nhếch mép, đã nhìn thấy hình ảnh thân thể nhỏ nhắn kia bị đục xuyên qua, bị máu tươi nhuộm đỏ.

Nhưng sau một giây, đôi mắt hắn liền phải trừng lớn, đồng tử co rụt.

Bốn thanh phi đao hắn phóng ra, tất cả đều dừng lại khoảng ba tấc trước cô bé kia như chạm phải một bức tường vô hình, rồi răng rắc vỡ nát.

"Đùa... đùa sao?"

Khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt, trung niên nam tử hoảng hốt lẩm bẩm. Siêu năng lực mà hắn thức tỉnh được là khả năng gia cường sự xuyên phá, dù là một chiếc đũa hắn cũng có thể dễ dàng phóng xuyên thấu tường bê tông. Huống chi mấy thanh phi đao kia là hợp kim đặc biệt, dù là tấm thép dày 100 mm hắn cũng tự tin đục thủng như đâm tàu hủ, cắt như cắt bùn.

Vậy mà bây giờ lại bị trực tiếp phá vỡ?

Xoảng!

Gần như trong cùng một thời gian, một góc tối trong ngõ bỗng vang lên âm thanh thủy tinh vỡ nát.



Chỉ thấy một bóng người mặc trang phục đen phủ kín toàn nhân như một ninja nhưng với đôi chân bị đông cứng vỡ ra làm từng mảnh rơi ra khỏi nơi đó, đau đớn kêu rên.

"Ám Nhận!"

Không biết là ai thất thanh kêu lên, nhưng tất cả bọn người kia đều rùng mình sợ hãi.

Bọn chúng nhận ra cái người với đôi chân vỡ nát kia, hắn chính là siêu năng lực gia mạnh nhất Lam Hải, một level 3, một siêu năng lực gia cao cấp chân chính, thực lực bỏ xa tất cả chúng, dù là tất cả cùng lên cũng chưa chắc có thể chống đỡ bao lâu.

Kẻ mà chúng chỉ có thể ngước nhìn bây giờ đang lăn lộn đau đớn với đôi chân tàn phế.

"Thượng giả! Cô ta là thượng giả!"

Trung niên đầu trọc hét lên, không chút do dự lấy hết sức bình sinh vắt chân lên cổ mà chạy. Đám người kia cũng điên cuồng bỏ trốn trong kinh hoảng, hận không thể mọc thêm hai cái chân để chạy cho nhanh.

Giơ tay một cái là khiến một level 3 tàn phế, ngoài thượng giả, những siêu năng lực gia được xếp vào level 4 thì bọn chúng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Nếu một level 3 đủ để thống trị một thành phố, thì level 4 đủ khiến cho cả chính phủ quốc gia cũng cẩn thận đối đãi. Bọn chúng vậy mà dám chặn đường c·ướp c·ủa thượng giả, thuần túy là tự tìm đường c·hết.

Nhưng rất may cho chúng, Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ không có ý định đuổi tận g·iết tuyệt mà chỉ lẳng lặng quay lại nhìn Thiên Dạ từ nãy tới giờ vẫn ngồi yên một chỗ, lười nhác không động.

"Ta ngạc nhiên là hai ngươi lại tha mạng cho chúng đấy? Mạnh được yếu thua, không phải sao?"

Hắn đứng dậy, vừa phủi bụi trên áo khoác vừa hỏi.

"Phiền lắm, đây vẫn là thế giới có luật pháp! Có một số ranh giới còn không thể vượt qua."

Liên Khinh Tuyết trả lời.

"Ồ? Luật pháp và đạo đức thường thức còn có thể ước thúc các ngươi?"

Dường như thật sự cảm thấy bất ngờ, Thiên Dạ hỏi lại, bắt đầu bước ra khỏi ngõ.

"Thường thức thì không, nhưng đối với siêu năng lực gia vẫn có những ước thúc riêng cho họ, chính phủ thật sự không bỏ mặc họ muốn làm gì thì làm đâu, nếu không thì xã hội sớm bị đảo loạn rồi."

"Có một bộ luật và ban ngành thi pháp riêng dành cho các thế lực thuộc phạm trù siêu nhiên. C·hết một lúc nhiều siêu năng lực gia như vậy kiểu gì cũng bị sờ đuôi thôi."

Hai chị em đuổi theo, lần lượt trả lời.

"Ồ... Nhưng những tên đó có vẻ không ngại ngùng gì lắm."

Thiên Dạ tỏ ra chút hứng thú.

"Đó là vì kiến thức của chúng hạn hẹp."

"Một lũ ngốc tự cho là đúng."

Ba người vừa đi vừa nói, mặc cho tiếng rên đau thấu tâm can của kẻ được gọi là Ám Nhận vẫn đang lăn lộn trong ngõ.

***

"Thật may là lựa chọn quan sát trước thay vì đâm đầu vào! Không ngờ hai con bé đó lại mạnh như vậy!"

Trên đỉnh một tòa cao ốc, Lăng Phong khẽ lẩm bẩm, đưa mắt dõi theo ba người đang xa dần bên dưới.

"Nhưng thế thì sao? Ta sẽ vượt qua chúng sớm thôi, tới lúc đó lại sẽ tìm đến các ngươi, hai thiếu nữ xinh đẹp lại còn mạnh mẽ như vậy, rất không tồi nha!"

Lăng Phong thú vị cười, hắn quyết định thay đổi chủ ý. Không quan tâm món linh dược kia nữa, dù có muốn thì với sức mạnh bây giờ cũng không làm gì được. Thay vào đó là âm thầm tính toán làm sao tiếp cận Liên Khinh Tuyết và Liên Khinh Vũ.