Chương 14: Suy tính
Thiên Thanh có một khu biệt thự nổi tiếng xa hoa và sang trọng tên là Sky Rose tọa lạc ở phía đông thành phố, những người có thể mua được nhà ở khu vực này không phải là giàu thì cũng là loại cầm được quyền lực trong tay. Do đó, mua được nhà ở Sky Rose là một việc rất đáng khoe khoang, vì nó tiêu biểu cho một loại thân phận cùng danh dự.
Trời đã nhá nhem tối, sau khi bị Liên Khinh Vũ dọa một phát phải ảm đạm cụp đuôi bỏ đi, chiếc Mercedes - Maybach S650 Pullman của Lý Nguyên Thiên băng băng hướng về phía căn biệt thự đắt tiền nhất ở Sky Rose mà chạy tới. Thấy hắn đến gần, các bảo an nhanh chóng mở ra cửa rào, cúi đầu cung kính.
Vẫn mặc trên người bộ âu phục đã nát một ống tay và với cánh tay vẫn còn thâm tím, hắn đẩy cửa bước vào bên trong biệt thự.
"Đồ nghịch tử, mấy ngày nay mày đi đâu? Hôm qua tao bị thằng phản phúc kia phục kích á·m s·át thì mày c·hết dí ở nơi nào? Bây giờ vừa ló mặt về đã gọi điện bảo tao về nhà gấp, mày coi bố mày là thằng nào thế hả?"
Hắn vừa bước tới phòng khách, đã nghe thấy một âm thanh ồm vang chửi rủa từ phía cầu thang văng vẳng vọng xuống. Chỉ thấy một người trung niên thân hình cao ráo, mặc áo khoác lông thù, trên mặt mang theo một luồng uy thế tự nhiên mà chỉ những kẻ thượng vị mới có thể biểu lộ, đang chầm chậm bước xuống từng nấc thang, nếu Thiên Dạ đang ở đây, có lẽ hắn sẽ nhận ra người trung niên này chính là người hắn đã gặp ở vách đá vào khuya hôm qua - Lý Nguyên Bá.
"Ám sát thì á·m s·át, nhưng ông vẫn còn đang đứng đây mà càm ràm kia kìa, đ·ã c·hết quái đâu! Tôi có việc quan trọng hơn cần nói với ông đây!"
Ôm lấy cánh tay thâm tím, bầm dập, Lý Nguyên Thiên ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, gắt gỏng đáp lại.
Lúc này Lý Nguyên Bá cũng đã chú ý tới thương thế của Lý Nguyên Thiên, sắc mặc hắn thoáng cái trầm xuống, nghiêm giọng hỏi:
"Chuyện này là ai làm? Có liên quan gì tới việc mày sắp nói với tao?"
"Chính xác!"
"Vậy còn không mau nói!"
Lý Nguyên Bá cũng bước tới chỗ ghế sô pha, ngồi xuống phía đối diện con trai mình.
"Bảo người của ông về sau cẩn thận một chút, làm việc gì cũng phải khiêm tốn, tránh trêu trọc phải một ít người! Thiên Thanh vừa xuất hiện một nhân vật khó lường, thật ra nói vừa xuất hiện cũng không đúng lắm, chẳng qua là tới tận bây giờ tôi mới phát hiện thôi!"
Lý Nguyên Thiên vừa nói vừa khẽ liếc cánh tay của mình, giọng điệu mười phần nghiêm túc.
"Nhân vật khó lường? Có phải là một siêu năng lực gia cao cấp? Thậm chí còn rất trẻ tuổi? Và v·ết t·hương của mày chắc hẳn là do người đó gây ra chứ gì? Nếu đúng là vậy thì thông tin của mày hơi chậm một chút rồi con trai, về việc này tao đã sớm biết."
Lý Nguyên Bá sờ sờ cằm nói.
"Cái gì? Ông đã biết? Từ khi nào?"
Lý Nguyên Thiên có chút kinh ngạc, nhướng người ngồi thẳng dậy.
"Tối hôm qua, tao thoát c·hết là nhờ gặp được cậu ta."
"Cậu ta? Là nam ư?"
Nghe ra có điều gì đó không đúng lắm từ lời nói của cha mình, Lý Nguyên Thiên nhíu mày hỏi lại.
"Ừ, một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, tóc trắng bề ngoài hơi tầm thường, có cái nhìn thản nhiên và vô tư lự tới mức ngông cuồng, nhưng chả trách được, ai bảo người ta có sức mạnh để làm vậy..."
Lý Nguyên Bá thoáng hồi tưởng về dáng vẻ của Thiên Dạ.
"Nhưng người tôi đang nói tới là nữ mà! Không phải ai xa lạ đâu, Liên Khinh Vũ đấy!"
Đúng như Lý Nguyên Thiên nghĩ, kẻ mà cha hắn nhắc tới và người mà hắn muốn nói không phải là một.
"Cái gì? Liên Khinh Vũ? Cô gái của Liên gia đó cũng là một siêu năng lực gia cao cấp? Mày chắc chắn?"
"Ông nghĩ tôi có lầm được không?"
Lý Nguyên Thiên nói rồi giơ cánh tay trái b·ị t·hương ra trước mặt Lý Nguyên Bá.
"Ngẫm lại thì cũng không phải là không có khả năng, Liên Gia vẫn luôn sâu không lường được, dẫu sao thì gia tộc đứng đầu thủ đô cũng không thể chỉ là hư danh. Nhưng nghĩ tới việc cái nơi nhỏ như Thiên Thanh này mà có nhiều hơn một siêu năng lực gia cao cấp thì đúng là bất ngờ thật..."
Lý Nguyên Bá trầm tư, ở Thiên Thanh, hắn có thể một tay che trời nhưng hắn cũng rất rõ ràng ai có thể lấn ép, ai không thể trêu vào.
Lý Nguyên Thiên nhẹ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
"Phải, sức mạnh như thế đã có thể dễ dàng làm gỏi bất kỳ thế lực ngầm nào ở đây rồi, cả Thiên Lang Hội của chúng ta cũng không ngoại lệ... Mà khoan, chờ chút đã! Ông vừa bảo cái người cứu ông là một thiếu niên tóc trắng tầm mười bảy mười tám tuổi, có ánh mắt thản nhiên và vô tư lự tới mức ngông cuồng?"
Đột nhiên sực nhớ ra gì đó, hắn đứng phắt dậy, trợn trừng mắt, kém chút nữa là thét lên. Người này giống như là hắn vừa gặp phải...
"Ừ! Thì sao?"
Nghe được câu trả lời khẳng định của cha mình, Lý Nguyên Thiên vội vàng lấy ra cuốn sổ ghi chú nhỏ và cây bút trong túi áo vest của mình, rồi nhanh chóng dùng cánh tay vẫn còn lành lặn vội vả quẹt vài đường. Chẳng mấy chốc gương mặt của Thiên Dạ đã dần hiện ra trên tờ giấy trắng.
"Có phải là người này không?"
Quẳng cây bút sang bên, hắn cầm quyển sổ và đưa nó đến trước mắt cha mình.
"Ồ? Chính là cậu ta! Mày cũng gặp qua rồi?"
"Trời ạ..."
Lý Nguyên Thiên vô lực ngã người xuống ghế sô pha lần nữa, hắn cảm thấy mặt mũi dường như muốn tối sầm lại. Giờ thì hắn đã biết tại sao lúc Thiên Dạ đối mặt với bản thân mà vẫn ngông cuồng như vậy. Câu trả lời rất đơn giản, Lý Nguyên Thiên hắn xác thực không có tư cách để người ta đặt trong mắt. Một level 3 phải e dè một leve 2? Đùa gì chứ...
"Thiên Dạ! Những lời đồn đãi đúng là không thể tin được mà..."
Hắn cúi đầu thì thầm, đặt tay lên trán. Phía đối diện, Lý Nguyên Bá nghe được lời thì thầm của hắn thì không khỏi sửng sốt.
"Thiên Dạ? Ý mày người này chính là hôn phu của Liên Khinh Tuyết?"
"Phải, nếu lúc này người ông nói và người tôi nghĩ là một thì đúng rồi đấy..."
Lý Nguyên Thiên thều thào trả lời.
"Chuyện này..."
Lý Nguyên Bá vô cùng kinh ngạc, không biết nên nói gì cho phải. Đột nhiên biết địa bàn của mình có tới hai người mang sức mạnh càn quét hết thảy thế lực, mà hai người kia cũng tính là nhân vật có chút tiếng tăm, lại còn ở Thiên Dạ lâu như thế, nhưng hắn vẫn không hề nhận ra họ nguy hiểm thế nào, thậm chí một người trong đó còn được đồn đại là phế vật... Hai chữ "bất ngờ" không còn đủ để diễn tả tâm trạng của hắn nữa rồi.
Lắc đầu cho tỉnh táo lại, liếc nhìn sang Lý Nguyên Thiên vẫn đang chán nản không lên tiếng, Lý Nguyên Bá cảm thấy một chút bất an. Hắn nhẹ giọng hỏi:
"Mày không chọc vào cậu ta đấy chứ?"
"Kéo người đi đánh hắn, còn đòi cho hắn biết thế nào là sức mạnh thật sự, có tính là chọc không?"
Ngẩng đầu một cách chán nản, Lý Nguyên Thiên trả lời, rồi đem đầu đuôi mọi chuyện phát sinh lúc chiều sơ lược kể lại, từ lúc Mạc Hải gọi điện cho hắn, đến lúc Liên Khinh Vũ xuất hiện ngăn hắn ra tay với Thiên Dạ rồi đánh hắn b·ị t·hương.
"Không được! Chúng ta nhất định phải hẹn được hắn ta ra gặp một lần! Không chỉ để xin lỗi mà còn là để cảm ơn."
Nghe xong, Lý Nguyên Bá đứng phắt người dậy, không hổ là kẻ đứng đầu thế lực ngầm của một thành phố, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định. Liên Khinh Vũ thì hắn không rõ, nhưng nếu cô ta đã nói mọi chuyện nên kết thúc thì hẳn là sẽ không đả động gì thêm. Nhưng Thiên Dạ thì khác, hắn tuyệt đối là một kẻ hung tàn, tối qua bản thân đã chính mắt nhìn thấy, thiếu niên tóc trắng kia g·iết người trong nháy mắt cực tàn khốc nhưng biểu lộ trên mặt vẫn không hề thay đổi. Tựa như đã làm những việc như thế nhiều tới chẳng còn cảm xúc gì. Lại nói, cái mạng này cũng là được đối phương cứu về, báo đáp nhất định cũng phải làm.
"Ngẫm lại thì tôi cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ..."
Lúc này Lý Nguyên Thiên lại bất ngờ lên tiếng lần nữa.
"Lại chuyện gì nữa hả thằng nghịch tử?"
"Thái độ và hành động của Liên Khinh Vũ lúc đó hơi lạ..."
"Lạ cái gì?"
"Cô ta dường như là đang bảo vệ Thiên Dạ khỏi tôi vậy, giống như cô ta không hề biết tới việc Thiên Dạ cũng là một siêu năng lực gia cao cấp..."
Hồi tưởng lại những việc lúc chiều, Lý Nguyên Thiên chỉ ra những điểm lạ lùng theo góc nhìn của hắn.
"Chậc! Vậy thì chúng ta phải tìm hẹn riêng Thiên Dạ rồi. Tao không biết giữa hai người đó có tồn tại bí mật gì hay không, nhưng tốt nhất chúng ta không nên xen vào, bất kỳ ai trong hai người chúng ta đều không chọc nổi. Lỡ như chỉ vì một lời mời mà làm lộ bí mật của họ thì chả khác nào tai họa giáng đầu, tự ôm đá nện chân mình."
Lý Nguyên Bá thở dài nói, thế lực của bản thân hắn dù không sánh được với danh gia vọng tộc bậc nhất ở thủ đô như Liên gia, nhưng cũng miễn cưỡng tính là một hào môn. Tranh chấp và xung đột trong gia đình hắn cũng phần nào hiểu được rằng nó tàn khốc cỡ nào, mới hôm qua đây hắn còn bị một kẻ từng là đàn em tin cậy phục kích á·m s·át nữa mà. Dù là trong gia đình bình thường, tồn tại một ít bí mật giữa người thân với nhau cũng không phải hiếm lạ gì thì đừng nói tới nơi mà vì quyền lực cũng có thể bán rẻ tình thân như danh gia vọng tộc.
Hắn muốn xin lỗi và cảm ơn Thiên Dạ, nhưng cũng không muốn dây vào mối quan hệ của Thiên Dạ và Liên gia. Đây không phải là việc một kẻ như hắn nên làm.
"Phải rồi! Thiên Dạ là một học sinh cao trung đúng không? Tìm xem cậu ta học ở trường nào lớp nào rồi đợi giờ tan học ngày mai mày lái xe tới đón, nhớ là phải thể hiện đủ thành ý. Ê nè nghe tao nói gì không thằng nghịch tử? Mày đang nghĩ cái quái gì nữa vậy."
"Tôi đang nghĩ, Liên Khinh Vũ tính ra là em vợ Thiên Dạ đúng không?"
"Đương nhiên, còn phải hỏi?"
"Bọn họ đều là siêu năng lực gia cao cấp?"
"Ừ?"
"Một nhà ba người nhưng đã có hai người là siêu năng lực gia cao cấp rồi. Có khi nào cả Liên Khinh Tuyết cũng là một siêu năng lực gia cao cấp luôn không?"
Im lặng, một sự im lặng giữa hai cha con thoáng qua vài giây sau câu nói của Lý Nguyên Thiên.
"Hahaha! Chắc không đâu,..."
Sau đó cả hai đồng thanh cười lớn, nhưng họ lại không hề xem đây là một trò đùa, mà ngược lại, chuyện này rất có thể là thật.