Chương 13: Bí mật
"Cậu đã không biết điều như vậy, hãy để tôi giúp cậu mở rộng tầm mắt mình ra."
Ánh mắt Lý Nguyên Thiên trở nên lạnh lẽo, sát ý lấp lóe hiện ra.
Lý Nguyên Thiên không định để người của mình ra tay nữa mà muốn trực tiếp hành động. Nhìn thảm trạng của đám người đi trước, thì thiếu niên kia cũng không phải loại dễ dàng đối phó, dù người của hắn có thắng được thì cũng sẽ có tổn thất không nhỏ, lại còn mất không ít thời gian. Vì vậy, tự hắn ra tay sẽ tốt hơn, bởi vì trong mắt hắn, Thiên Dạ dù lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là lợi hại đối với người bình thường, trên người không có một chút dao động năng lượng đặc thù, aura, hiển nhiên Thiên Dạ không phải là siêu năng lực gia. Mà đã là người bình thường, cùng lắm thì tay không chặt gạch, hoặc một đấm toàn lực vỡ tường đã là cực hạn, sao có thể so sánh với siêu năng lực gia.
"Sâu kiến yếu ớt bắt nguồn từ vô tri,..."
Dứt lời, khí thế trên người Lý Nguyên Thiên bỗng nhiên thay đổi, cuồn cuộn dâng lên, không khí xung quanh hắn bắt đầu lưu chuyển, cuốn theo cát bụi bay lên, trời không có gió nhưng tóc của hắn lại phe phẩy tung bay. Không thể không nói bộ dạng lúc này của Lý Nguyên Thiên đúng là có mấy phần lãnh khốc và soái khí, lại thêm một đám người mặc vét làm nền, so với hình ảnh tầm thường của Thiên Dạ đang đứng phía đối diện thì đúng là chênh lệch như trời với đất.
"Dừng ở đây được rồi!"
Đúng lúc Lý Nguyên Thiên chuẩn bị t·ấn c·ông, một giọng nói nhẹ nhàng êm tai, có chút non nớt nhỏ tuổi nhưng lại lãnh đạm thình lình vang lên. Hắn nhíu mày nhìn về phía sau Thiên Dạ, nơi giọng nói phát ra.
Tại đó, một thiếu nữ tuổi chừng mười ba với mái tóc trắng nổi bật, khoác trên người người bộ trang phục gothic lolita đen chẳng biết đã xuất hiện từ bao giờ đang chậm rãi tiến tới. Cô bé bước lên chắn trước mặt Thiên Dạ, nhìn cũng không thèm nhìn hắn mà lạnh lùng đưa ánh mắt của mình về phía Lý Nguyên Thiên.
"Liên Khinh Vũ..."
Đôi mi Lý Nguyên Thiên nhíu lại chặt hơn, hắn gọi ra cái tên của người vừa xuất hiện, có chút nghi hoặc tại sao cô ta lại ở nơi này.
"Chuyện này thì liên quan gì tới cô? Việc gì khiến cô phải ra mặt vì hắn. Khoan đã! Ồ! Tôi biết rồi, vậy ra cái tên tóc trắng kia chính là Thiên Dạ? Vị hôn phu nổi tiếng của Liên Khinh Tuyết?"
Như hiểu ra mọi chuyện, đôi mày Lý Nguyên Thiên thoáng giãn ra một chút, nhưng vẻ âm trầm trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
"Ngươi đoán đúng, vậy thì ta cũng chẳng cần nói lý do vì sao ta ở đây làm gì. Tiền thuốc men của đám người này ta sẽ trả đầy đủ, cho nên là chuyện này kết thúc ở đây được không?"
Liên Khinh Vũ nhìn xuống đám người nằm la liệt trên đất, rồi lại lần nữa nhìn sang Lý Nguyên Thiên, chậm rãi nói.
Dù đã biết thân phận của Thiên Dạ, nhưng Lý Nguyên Thiên không hề có ý định buông tha hắn. Đây là vấn đề danh dự, nếu bỏ qua chuyện hôm nay, mặt mũi của hắn ném đi nơi nào?
"Dựa vào cái gì muốn tôi buông tha cậu ta? Cô cũng biết đây không phải vấn đề có thể giải quyết bằng tiền."
Lý Nguyên Thiên không hề nhượng bộ, dù chỉ là một chút.
"Liên gia đúng là rất mạnh, sâu không lường được, nhưng nơi này là thành phố Thiên Thanh, là địa bàn của Thiên Lang Hội, còn chưa tới mức để Liên gia của cô một tay che trời."
"Ngươi đang hiểu lầm thì phải. Để ta nói rõ, đây là vấn đề của riêng ta, không quan hệ gì tới Liên gia cả."
Đối mặt với thái độ gay gắt của Lý Nguyên Thiên, Liên Khinh Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói. Sau lưng cô, Thiên Dạ đưa tay sờ sờ cằm, im lặng không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó.
"Ồ? Không dựa vào Liên gia, cô lấy cái gì dám đảm bảo ra mặt vì hắn? Trừ bỏ thân phận tiểu thư Liên Gia, cô còn có cái gì?"
Thật sự, Lý Nguyên Thiên có hơi kinh ngạc trước thiếu nữ nhỏ hơn hắn đến gần một thập niên này, hắn không nghĩ tới có thể cảm thấy trên người cô một dòng aura đang lưu chuyển, nói cách khác, cô gái nhỏ tuổi này cũng là một siêu năng lực gia. Nhưng chỉ vẻn vẹn với thân phận này, còn chưa đủ để cô có thể chống lại Thiên Lang Hội, bởi vì siêu năng lực gia bọn họ có cũng không ít.
"Ngươi biết không, anh ta có thể là ếch ngồi đáy giếng, nhưng ngươi cũng chẳng khá hơn gì."
Liên Khinh Vũ không trả lời câu hỏi của Lý Nguyên Thiên mà nói ra một câu nói chẳng hề liên quan, cô nâng bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình lên, ngón tay búng ra.
Chỉ nghe oanh một tiếng, một khối khí lưu vô hình lập tức bắn ra, tốc độ không tính là nhanh, nhưng mục tiêu nó nhắm tới chính lý Nguyên Thiên.
Mặt không b·iểu t·ình, hắn vung đấm lên, muốn đánh tan khối khí đi nhưng khoảnh khắc mà nắm tay của hắn và khối khí của Liên Khinh Vũ v·a c·hạm, sắc mặt Lý Nguyên Thiên lập tức kịch liệt biến đổi.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, khối khí nổ tung trước người hắn, sóng xung kích từ v·ụ n·ổ lan tỏa đánh nát toàn bộ kính xe bên phía Lý Nguyên Thiên, hất tung người của hắn lên, trực tiếp ở giữa trung tâm v·ụ n·ổ, Lý Nguyên Thiên hiển nhiên là kẻ hứng chịu thiệt hại nhiều nhất, ống tay áo bị dư lực xoắn nát, nắm tay run rẩy thâm tím, nếu không phải còn có chiếc xe phía sau làm điểm tựa, nói không chừng hắn đã bị hất văng vài mét, dù là vậy, bộ dáng hiện tại của Lý Nguyên Thiên cũng đã cực kỳ chật vật.
Ánh mắt của hắn nhìn Liên Khinh Vũ lúc này đã che kín bởi nồng đậm chấn kinh và sợ hãi.
"Level 3? Siêu năng lực gia cao cấp?"
Lý Nguyên Thiên thều thào, không dám tin.
"Đây là lần cuối cùng ta nói, chuyện hôm nay kết thúc ở đây, ta không muốn lập lại thêm lần nào nữa."
Vẫn bằng b·iểu t·ình lạnh nhạt, Liên Khinh Vũ trả lời hắn, dù không phải câu trả lời chính xác cho câu hỏi của Lý Nguyên Thiên nhưng thái độ của cô đã cho hắn biết rõ đáp án.
Dù có không cam lòng, nhưng Lý Nguyên Thiên đã không dám cứng rắn đối chọi với Liên Khinh Vũ như lúc nãy nữa. Là một siêu năng lực gia, hắn biết rõ mức độ quan trọng và đáng sợ của một level 3 là như thế nào. Nếu phải nói, cả thế lực đứng đầu thành phố Thiên Thanh là Thiên Lang Hội, còn không có lấy dù chỉ là một level 3.
Kể cả hắn cũng vất vả lắm mới có thể đặt chân đến lĩnh vực của level 2, vậy mà cô bé nhỏ hơn hắn quá nhiều kia lại đã đi đến một bước này. Thật sự khó mà tin được dù nó đang hiện diện ngay trước mắt. Liên gia xem ra đáng sợ hơn những gì thế gian thấy rất nhiều, chỉ một cô bé đã mạnh mẽ như thế, ai biết được họ còn che giấu bao nhiêu nữa?
Nực cười lúc nãy hắn còn cho rằng tại Thiên Thanh, Thiên Lang Hội còn không sợ Liên gia, nhưng tùy tiện một người của người ta cũng có thể xóa bỏ Thiên Lang Hội rồi. Có lẽ đúng như Liên Khinh Vũ nói, hắn cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
"Là tôi thất lễ, chuyện hôm nay tại đây chắm dứt!"
Lý Nguyên Thiên ảm đạm mang người rời đi, có một siêu năng lực gia level 3 bảo vệ, cho hắn thêm mười lá gan cũng chẳng dám tìm Thiên Dạ tính sổ lần nữa. Mặt mũi? Danh dự? Trước thực lực tuyệt đối cũng chỉ là vô nghĩa.
Lý Nguyên Thiên vừa đi chưa bao lâu, Sanae đã lái xe đến trước mặt Thiên Dạ và Liên Khinh Vũ, trên xe ngoài Sanae còn có Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh. Tình huống này có thể đoán được là ngay sau khi bỏ đi, họ thật sự đã tìm thấy Liên Khinh Vũ và cho cô biết tình trạng của Thiên Dạ, rồi cô bé bỏ đi một mình, nhanh chân đến đây trước.
"Đi thôi!"
Như một nữ vương cao quý ưu nhã, Liên Khinh Vũ xoay người bước đến chiếc limouse, nhưng tiếng bước chân phía sau nhỏ dần khiến cô bé xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Dạ đang bỏ đi theo chiều hoàn toàn ngược.
"Anh đi đâu vậy hả?"
Nhăn mày, Liên Khinh Vũ lớn tiếng hỏi.
"Hở? Ngươi bảo ta đi mà?"
Dừng chân Thiên Dạ cũng quay người lại, tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Tôi bảo là theo tôi!"
"[Đi thôi!] Ngươi chỉ nói thế."
"Anh cố tình muốn chống đối tôi sao? Theo tôi, phải nói rõ như vậy à tên đần độn?"
Cô bé nói rồi leo lên xe, không nhìn hắn thêm nữa.
"Tuy việc ngươi làm khá là vô nghĩa, nhưng vẫn là ta nợ ngươi. Chuyện hôm nay ta cũng sẽ coi như tới đây là kết thúc."
Thiên Dạ thầm nói, rồi theo chân Liên Khinh Vũ bước lên xe.
***
Sau khi đưa tiễn Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng trở về nhà mình, Thiên Dạ và Liên Khinh Vũ cũng đang trên đường trở về Bạch Anh Khu.
"Có những chuyện, sớm hay muộn gì cả thế gian này cũng sẽ biết, nên có nói cho anh cũng chẳng sao cả. Sớm biết trước người khác biết đâu với ngươi lại là một lợi thế, cũng có thể bảo toàn bản thân, ít ra sẽ không trêu vào một ít tồn tại anh không trêu nổi. Tôi không biết là tại sao anh đánh nhau giỏi như vậy, cũng không muốn biết, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nhưng anh nên biết rằng thế giới này rộng hơn anh thấy, nếu lúc nãy tôi không đến kịp, anh có lẽ đã xong rồi..."
Đột nhiên, Liên Khinh Vũ cất lời, giọng nói ngoại trừ lạnh lùng cũng pha lẫn nghiêm túc, như thể cô bé sắp nói ra bí mật kinh thiên.
"Hở?"
Thiên Dạ hơi ngạc nhiên, bởi vì trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu Liên Khinh Vũ nói chuyện với hắn liền mạch một câu dài như thế mà lại bằng giọng điệu nghiêm túc thế này. Và rồi cô bé tiếp tục:
"Thường thức mà anh biết về giới này chỉ là mặt ngoài, nó không đơn giản tới vậy, Trái Đất đã từng có một kỷ nguyên huy hoàng, đã từng phồn hoa không tưởng, nhưng đó chỉ còn là quá khứ. Lục địa Mu, thành phố Aslantis, hẳn là anh có biết?"
"Thì sao?"
"Chúng không phải là truyền thuyết, chúng ta đã tìm ra manh mối về sự tồn tại của chúng. À không, phải nói là họ tự động tiếp xúc với chúng ta."
"Hả?"
"Những nền văn minh đó, không phải biến mất, mà là họ lựa chọn ẩn mình, chờ đợi."
"Chờ đợi? Đợi cái gì?"
"Đợi trái đất khôi phục như nó đã từng. Đợi thời thế thuộc về bọn họ trở về. Họ chính là hậu nhân của cư dân cổ xưa từng thống trị Trái Đất. Maya, Amazon, Aslantic, Mu,... rồi sẽ có một ngày tái hiện thế gian."
"Thật ra ngươi muốn nói gì? Hẳn không chỉ là để ta biết những truyền thuyết kia là sự thật chứ hả?"
"Điều tôi định nói chính là, thế giới này sắp không yên bình nữa, anh nên cẩn thận, ngươi không thể nào biết được lúc nào bỗng nhiên người xung quanh ngươi đột nhiên thức tỉnh đâu. Anh cũng không cách nào tưởng tượng được, những người đã thức tỉnh đó là tồn tại thế nào, đừng nghĩ rằng xã hội pháp trị hôm nay, v·ũ k·hí hôm nay có thể áp chế họ, nếu đủ mạnh, đạn h·ạt n·hân cũng chỉ là một trò cười, thực tế, người như thế hoàn toàn tồn tại. Lúc nãy, anh hẳn cũng phải thấy qua một chút da lông rồi."
Liên Khinh Vũ nói, rồi đưa bàn tay của mình ra trước mặt Thiên Dạ, một cơn lốc nhỏ hình thành trên tay cô bé, khiến không khí trong xe trở nên xao động.
"..."
Thiên Dạ im lặng, từ chối cho ý kiến, thay vì suy nghĩ về việc này, thì việc quan hệ của hai chị em Liên Khinh Vũ với Liên gia còn để hắn cảm thấy hứng thú nhiều hơn. Lúc nãy, thái độ của cô bé tương đương khó chịu khi Lý Nguyên Thiên nhắc tới việc không có Liên gia thì cô chẳng là gì. Liên Khinh Tuyết cũng vì không muốn bị gia tộc ép buộc mới lựa chọn lấy một kẻ phế vật như hắn. Thậm chí thay vì sống ở nhà chính ở thủ đô, họ còn lựa chọn dọn ra riêng đến Bạch Anh Khu ở thành phố Thiên Thanh.
Nhìn ra được, quan hệ của hai người với gia tộc mình chẳng tốt đi nơi nào, nếu không muốn nói là tệ hại.
"Hi vọng anh hiểu và đừng hành động dại dột như hôm nay nữa, tôi không thể lúc nào cũng có mặt đúng lúc để bảo vệ anh..."
Thấy hắn trầm ngâm, Liên Khinh Vũ để lại câu nói này rồi lặng lẽ nhấp một ngụm trà.