Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 11: Quần ẩu




Chương 11: Quần ẩu

"Cái...?"

Nghe được Thiên Dạ nói như vậy, vốn đang hớn hở ra mặt mà chạy đến xem trò vui, Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng lập tức liền như bị dội vào người một gáo nước lạnh.

Thanh niên mặc âu phục cũng cảm thấy bất ngờ vô cùng, trên đời này còn có loại người trực tiếp bảo người khác dẫn bạn gái mình đi khách sạn? Hơn nữa còn là hai cô bạn gái xinh đẹp vô cùng? Chẳng lẽ là loại đàn ông nhu nhược? Nhưng nếu nhu nhược như vậy thì làm sao có thể được hai người kia yêu thích, chấp nhận làm bạn gái? Thật khó hiểu.

"Thiên Dạ! Sao cậu dám bôi nhọ danh dự của bọn tôi?"

Trong lúc hắn vẫn còn đang nghi ngờ, thì Lâm Vũ Đồng đã bước lên trước, đập tay xuống bàn, mắt như muốn phun lửa, giận dữ gằn từng chữ một.

"Lấy đạo của người trả lại cho người thôi, lần sau đừng mang mấy trò vặt này ra đùa với ta, như thế rất ngu. Ta không có thời gian để chơi với các ngươi đâu."

Thiên Dạ trả lời một cách thờ ơ, không nghe ra được tâm tình của hắn thế nào.

Lâm Vũ Đồng giận tới run cả người, vốn dĩ muốn để Thiên Dạ bị chỉnh cho đẹp mặt, cuối cùng lại vì mấy câu nói của hắn làm cho khó chịu. Bên cạnh cô, Lạc Hân Minh im lặng không nói gì, nhưng gương mặt đã phủ lên một tầng sương lạnh, hiển nhiên là cô cũng bị câu nói "chơi chán chê rồi" của Thiên Dạ làm tức không nhẹ.

Bọn họ nói không ngoa cũng là tiểu thư đài các, đi tới đâu cũng được người khác nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đã bao giờ bị nói tới mức khó nghe như vậy?

Chở vào nhà nghỉ luôn cũng được? Chơi chán chê rồi?

Khác gì bảo họ là kỹ nữ đây?

"Các người đang nói gì thế?"

Thanh niên âu phục cảm thấy tình huống có vẻ không đúng, nhíu mày lại, trầm giọng hỏi.

"Mấy đứa con gái rỗi hơi mà thôi, đáng buồn là ngươi lại trở thành công cụ đùa nghịch của bọn chúng."

Thiên Dạ móc ví ra, săm soi vài đồng tiền lẻ còn lại trong đó, nhìn cũng không thèm nhìn thanh niên âu phục.

"Tuy là cảm thấy ngươi rất đáng buồn, nhưng nếu như ngươi còn lảng vảng làm phiền trước mặt ta thì ta sẽ ném ngươi vào thùng rác đấy."

Hắn rất thiếu kiên nhẫn, đang ăn thì bị người khác tới quấy rầy nhã hứng, lại còn dùng giọng điệu trịch thượng như là đang uy h·iếp hắn nữa, nếu là lúc khác hắn đã đá văng tên thanh niên âu phục đi rồi. Nhưng hiện tại hắn vẫn đang ngồi trong quán mì của người ta, một nơi nấu ăn ngon như vậy, vì một tên thanh niên không biết chui từ xó nào ra mà bị hủy mất thì không đáng.

"Giờ thì tránh ra được rồi."

Đang định gọi thêm một tô nữa, nên là Thiên Dạ phất tay với ba người Lạc Hân Minh như đang đuổi côn trùng.



Hành động của hắn khiến cả ba người kia kinh ngạc ngẩn người. Sao lại có thể ngông nghênh như thế được, não bị úng chắc?

Sắc mặt thanh niên âu phục trầm xuống, đôi mày nheo lại. Tự nhiên khi không bị người khác đùa bỡn, như thế cũng thôi đi, ít ra người ta là hai thiếu nữ xinh đẹp. Nhưng tên nhóc tóc trắng này tính là cái thá gì? Cũng dám ngông nghênh trước mặt hắn? Còn đòi ném hắn vào thùng rác?

"Ranh con, mày có biết tao là ai không? Chắc chắn là không biết rồi mới dám nói như vậy! Tốt để tao cho mày biết, tao là..."

"Lắm mồm."

Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt cổ lại.

"Ta chẳng có hứng thú biết ngươi là ai đâu. Cho là ta đang đùa với ngươi sao? Hay là ngươi nghe chưa rõ?"

Thiên Dạ nắm lấy cổ của thanh niên âu phục, bóp nghẹt nó lại, làm sắc mặt của hắn trở nên xanh mét, dưỡng khí không thể lưu thông, không nói được nên lời ngoài thốt ra những tiếng ú ớ vô nghĩa.

"Đã không nghe rõ..."

Rồi Thiên Dạ bắt đầu lôi hắn xềnh xệch ra phía ngoài, ném thẳng vào cái thùng rác lớn bên lề đường như ném rác rưởi.

"...thì hành động sẽ làm ngươi ghi nhớ tốt hơn."

Xong việc, Thiên Dạ thản nhiên bước trở lại vào quán dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng.

Trong lòng hai người lúc này vẫn còn đang cực độ kinh ngạc, não có chút xử lý không kịp, nên chỉ có thể đờ người đứng ra như trời trồng, ánh mắt thẫn thờ.

Từ bao giờ mà cái tên này trở nên ngông cuồng và b·ạo l·ực như vậy? Nói chuyện không hợp là xách cổ người khác ném vào thùng rác?

Trong ấn tượng hai người, Thiên Dạ là một đứa ngoài năng lực học tập cao ra thì chẳng còn gì nữa, lúc nào cũng lầm lủi cúi đầu, người khác khi dễ cũng chỉ cắn răng chịu đựng. Dù là sáng nay hắn có vẻ đã hành xử khác lạ thường ngày rồi, nhưng bây giờ thì còn kỳ lạ hơn nữa.

"Còn đứng đây làm gì? Hay là các ngươi cũng muốn vào thùng rác?"

Bị câu nói này làm giật mình, Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng mới kịp phản ứng, Thiên Dạ đã trở lại bàn và đang nhìn họ bằng đôi mắt hững hờ.

Dù đang tức giận không nhẹ, nhưng họ biết giờ không phải lúc để phát tác, nếu không kết cục hẳn là cũng như tên thanh niên âu phục kia. Tên tóc trắng trước mặt không có vẻ gì là giống một người biết thương hương tiếc ngọc cả.

Vậy nên phải nhịn, trước tiên phải nhịn xuống đã. Không cần thiết phải vì thiệt thòi trước mắt mà phát tác để ăn thêm thiệt thòi khác nữa, nhịn xuống nhất thời, chuyện hôm nay có thể từ từ tính lại.

"Mày c·hết chắc rồi! Chờ đi thằng nhãi!"

Đúng lúc này, lộp độp một tiếng, thanh niên âu phục chật vật bò ra từ thùng rác, bộ đồ đắt tiền lấm lem nhơ nhuốc, đầu tóc rối bời và rác rưởi vương vãi.



"Hôm nay mày mà có thể yên rành rời khỏi chỗ này, thì tao không phải là Mạc Hải."

Hắn gằn từng chữ, móc ra điện thoại gọi cho ai đó.

"Mày chờ đó!"

Động tĩnh bên này thu hút tới không ít người đi đường, người trong quán cũng đổ xô ra nhìn, ông chủ quán mì vì ái ngại phiền phức mà trực tiếp đóng cửa lại, cầu xin Thiên Dạ ra ngoài, không muốn dính líu.

"Cái gì? Hắn ta là Mạc Hải?"

"Cánh tay phải của Lý Nguyên Thiên?"

"Chậc chậc, sao lại chật vật thế kia?"

"Hình như là tranh giành tình nhân rồi bị ném vào thùng rác!"

"Ai can đảm vậy? Tên nhóc tóc trắng kia sao? Hắn chán sống rồi?"

"..."

Tiếng bàn tán vang vọng khắp nơi, ai nấy cũng đều kinh ngạc trước sự việc này, và đều âm thầm cảm thấy Thiên Dạ c·hết chắc rồi.

Lạc Hân Minh và Lâm Vũ Đồng biết được thân phận đối phương cũng bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Mạc Hải có thể không đáng sợ, kẻ đáng sợ là người phía sau hắn, Lý Nguyên Thiên thế nhưng là người thừa kế của tập đoàn Thiên Lang.

Tại thành phố này, tập đoàn Thiên Lang có mơ hồ có xu hướng đứng đầu thị trường tài chính, nói là nhà giàu nhất cũng không phải nói ngoa. Chưa hết, tập đoàn Thiên Lang chỉ mới là mã ngoài, ẩn giấu trong lớp vỏ bọc đó là Thiên Lang Hội, thế lực ngầm chiếm lĩnh toàn bộ thành phố.

Nhà của hai người tuy là có tiền, nhưng để so với tập đoàn Thiên Lang hoặc Thiên Lang Hội thì vẫn còn chưa đủ nhìn.

Thiên Dạ thì không nghĩ nhiều như thế, tự nhiên đang ăn thì bị quấy rầy, và có vẻ cái tên này không học khôn ra được, làm hắn không thể ăn được nữa...

"Được rồi! Nghe rõ đây, đừng bảo ta không cho ngươi cơ hội, ngươi muốn gọi người thì cứ gọi, tốt nhất thì gọi cả tổ tông ngươi ra đây, ta đứng ở chỗ này đợi!"

***

Cao trung Đệ Nhất, chiếc Limouse đen của Liên Khinh Vũ đã dừng ở nơi này được hơn ba mươi phút, giống như đang đợi ai đó.



Một lúc sau, Sanae - một trong hai hầu gái của Bạch Anh Khu mở cửa xe bước vào, cô cúi đầu nói:

"Thưa cô chủ, cậu ta bị một người tên là Trần Hồng dẫn đi mất rồi ạ."

"Đi thôi! Tìm hắn!"

Đôi mi thanh tú tinh xảo của Liên Khinh Vũ cau lại, cô không ngờ tới mặc cho việc cô làm lúc sáng, vẫn có kẻ muốn ra tay với Thiên Dạ, là hành động của cô chưa đủ rõ ràng? Hay là bọn chúng muốn thách thức giới hạn của cô?

***

Không để Thiên Dạ chờ đợi quá lâu, khoảng vài phút sau cuộc điện thoại của Mạc Hải, một đoàn người phóng mô tô chạy tới mà từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú. Người xung quanh thấy một đám hung thần ác sát chạy tới thì co cẳng bỏ chạy, không ai có can đảm ở lại coi náo nhiệt. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·hết, ai biết được họ có bị liên lụy vào hay không.

Còn báo cảnh sát?

Haha!

Tập đoàn Thiên Lang là thế lực đứng đầu nơi này, quan hệ với chính quyền chắc chắn không tệ rồi. Báo cảnh sát? Thế nào chẳng mắt nhắm mắt mở cho qua, đợi tới khi mọi chuyện kết thúc mới chậm rãi đến thu dọn tàn cuộc.

"Hân Minh! Chúng ta cũng nên đi thôi!"

Lâm Vũ Đồng gấp rút nói, cô không ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển tới một bước này, tất cả cũng là do thái độ ngông nghênh của gã tóc trắng trước mắt mà ra. Cô "hồn nhiên" quên mất rằng đầu đuôi cớ sự vốn dĩ là bắt nguồn từ cô.

"Muốn đi sao? Rất tiếc! Muộn rồi!"

Mạc Hải thấy hành động của Lâm Vũ Đồng thì cười gằn không thôi, chẳng mấy chốc đám người hắn gọi đã tiếp cận nơi này, dàn thành vòng tròn bao vây bốn người bên trong.

"Thằng con trai thì đập cho nó một trận, làm nó cả đời không thể tự sinh hoạt, hai đứa con gái thì bắt về đây cho tao, tối nay vui vẻ một phen."

Mạc Hải hất hàm sai khiến, hắn đã nhìn thấy viễn cảnh thiếu niên tóc trắng kia bị đè ra đ·ánh đ·ập không ngừng kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ.

Nghe lệnh hắn, hơn chục thanh niên cao lớn, xăm trổ đầy người, vẻ mặt bất thiện nhảy xuống xe, dần dần tiếp cận Thiên Dạ.

Cách Thiên Dạ không xa, sắc mặt hai người Lạc Hân Minh trở nên trắng bệch, nắm chặt tay nhau, cơ thể run lên nhè nhẹ. Đúng như Mạc Hải nói, bây giờ có gọi điện thì cũng muộn rồi, bọn họ phản ứng quá chậm. Dù sao thì cũng chỉ mới là nữ sinh cao trung, được người nhà nâng niu như bảo ngọc, đã bao giờ phải đối mặt với tình huống như thế này.

Nhưng là trong lúc hai người còn đang run lẩy bẩy vì sợ, đã thấy một vệt trắng sáng xẹt qua bên cạnh. Dáng người gầy gò ốm yếu kia trong thoáng chốc mang lại cho họ một cảm giác vĩ ngạn và to lớn vô cùng.

"Hắn muốn làm gì? Một người đánh tất cả? Nhưng đây đâu phải là phim?"

Ánh mắt Lạc Hân Minh chớp động, chứa đầy hoài nghi.

"Trước tiên phế thằng ranh này cho tao đã!"

Mạc Hải thấy Thiên Dạ vậy mà không hề sợ hãi, còn dám xông tới thì hét to một tiếng.

Cả đám thanh niên cao to cục súc và thiếu niên tóc trắng cao gầy lao vào nhau.