Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Trần Lãng Khách

Chương 10: Chơi chán chê rồi




Chương 10: Chơi chán chê rồi

"Mày muốn nói gì thì cứ nói đi."

Thấy Tần Hưng lững thững đi ở phía sau, chốc lại nhếch mép như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Thiên Dạ không khỏi thả chậm bước chân lại, lắc đầu nói với hắn.

Tần Hưng lúc này mới mở miệng, có chút run rẩy:

"Mày... mày... chúng ta vừa... g·iết người sao?"

"Ừ."

Thiên Dạ đáp lại ngắn ngủi, cộc lốc.

"Mau chạy thôi! Để cảnh sát điều tra tới thì chúng ta tiêu rồi! Giết người tội không nhỏ đâu! Còn nhiều người như vậy!"

Tần Hưng hấp tấp, vội vã nói, thần hồn nát thần tính, cứ một lúc lại đưa mắt ngó nghiêng ngó ngửa như đang dè chừng cái gì đó.

"Ồ? Mày không sợ sao?" Thiên Dạ dừng hẳn lại, nghiền ngẫm nhìn hắn.

"Sao không? Đang rất sợ đây, nên là chúng ta phải chạy lẹ thôi!"

"Không, ý tao là, mày không sợ tao ư?"

"Sợ mày? Tại sao? Nếu vì mày g·iết đám Trần Hồng thì không, hắn rõ ràng muốn g·iết chúng ta trước, còn lấy ra nhiều súng như vậy, suýt nữa dọa tao tè ra quần đây, loại người như vậy c·hết mười lần cũng đáng!"

Tần Hưng cố ra vẻ hài hước nói, nhưng sắc mặt trắng bệch lại đang tố cáo hắn, cảnh tượng như lúc nãy vẫn là quá sức chịu đựng đối với một học sinh cao trung bình thường, đổi lại một người khác có lẽ đã sớm nôn ra đầy đất rồi.

"Được rồi, mày không cần lo, không điều tra ra được là chúng ta làm đâu, cùng lắm chỉ là sẽ đi theo hướng đám người kia tự nổ súng tàn sát lẫn nhau, rồi vô tình làm sập tòa nhà thôi."

Thiên Dạ nhìn bộ dạng của Tần Hưng như vậy, môi hơi nhếch lên, vỗ vỗ vai hắn.

Nhưng Tần Hưng vẫn ôm thái độ nghi ngờ, hắn cẩn thận hỏi lại:

"Thật?"

"Chắc chắn."

Chắc như đinh đóng cột, Thiên Dạ trả lời.

"Thế thì tốt quá rồi!"

Tần Hưng vuốt vuốt ngực, thở phào nói, dù sắc mặt vẫn còn chút trắng xanh.



"Phải rồi, mày cũng là siêu năng lực gia sao Thiên Dạ?"

Rồi nhớ tới điều gì đó, hắn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ánh sao, kích động hỏi.

Thực tế, trong suy nghĩ của Tần Hưng lúc này, Thiên Dạ chắc chắn phải là một siêu năng lực gia, thậm chí còn là một siêu năng lực gia rất mạnh. Nếu không thì lại có gã học sinh cao trung bình thường nào tay không bắt đạn? Búng đạn c·hết người? Ai tin? Nhưng nghĩ vẫn là nghĩ, hắn vẫn muốn nghe Thiên Dạ xác định.

Thiên Dạ sờ sờ cằm, hắn không nhớ bản chất sức mạnh từ linh hồn của mình là gì, cách thức hoạt động cũng không giống siêu năng lực gia lắm. Nhưng nếu định nghĩa "siêu năng lực gia" là những kẻ sử dụng sức mạnh phi thường, năng lực siêu nhiên, thì hắn miễn cưỡng cũng coi như là một siêu năng lực gia. Nghĩ vậy, hắn nói:

"Cũng coi là vậy đi..."

"Quả nhiên! Lúc sáng tao còn tự hỏi tại sao hôm nay mày khác thế, hóa ra là đã thức tỉnh siêu năng lực. Sau này nhớ bảo kê tao nhá!"

Tần Hưng kích động gào lên, sự hưng phấn tạm thời lấn át nỗi sợ lúc nãy và lo lắng lúc nãy.

"Chúng ta phải ăn mừng liền mới được! Ăn mừng cho việc mày thức tỉnh và cả việc từ nay về sau sẽ không còn bị... Trần Hồng bắt nạt nữa!"

Những chữ cuối cùng trong câu nói của Tần Hưng nhỏ dần, xem ra oán hận tích tụ từ nhiều lần bị h·iếp đáp chỉ vì thân phận bản thân thấp kém hơn bọn họ cũng không nhỏ...

"Mày thấy không ổn thì đừng cố quá, để khi khác đi."

Thiên Dạ nhìn vào vẻ mặt vẫn còn xanh trắng của Tần Hưng, lắc đầu.

***

Tách ra với Tàn Hưng, Thiên Dạ định đi tìm một nơi nào đó để ăn chiều, vì chuyện lúc trưa mà mấy nơi bán thức ăn trong cao trung Đệ Nhất đều ngại không dám bán cho hắn, sợ dính líu tới phiền toái. Thành ra, hắn đã không ăn gì kể từ khi thức tỉnh tới giờ, đói muốn c·hết, à không, hắn sẽ không c·hết vì đói được, nhưng cảm giác đói bụng thì lúc nào cũng khó chịu.

Hắn không lựa chọn trở về Bạch Anh Khu ngay, toàn mấy khuôn mặt lạnh tanh, mất hứng.

Không bao lâu, Thiên Dạ tìm thấy một cửa hàng mì có hơi cũ kỹ, nhìn bên trong khách hàng lại không ít, không khí nhộn nhịp. Dù là vậy, chủ quán vẫn tươi cười cẩn trọng phục vụ khách hàng, không hề có nửa điểm qua loa.

Giữa nơi đô thành sầm uất như thế này, quán mì nhỏ cũ kỹ này ngược lại có chút nổi bật.

"Hương vị cũng không tệ mà..."

Mùi mì thoang thoảng trong không khí xộc vào mũi Thiên Dạ, hắn bước vào trong, đẩy ghế ngồi xuống, không gian nội thất dù cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ và sáng sủa.

"Tới ngay đây!"

Thấy có khách mới, ông chủ mang theo khăn mặt cười cười chạy tới.

****

Cách bên ngoài quán mì Thiên Dạ đang ở chừng trăm bước chân, một đôi thiếu nữ sóng vai nhau đi tới, một người điềm tĩnh, một người hoạt bát, cả hai đều rất xinh đẹp, lại mặc trên người một bộ đồng phục mang theo khí thất thanh xuân của nữ sinh cao trung. Bước đi trên đường không khỏi hấp dẫn ánh mắt của người khác, đặc biệt là các nam thanh niên. Một người trong số đó, là lớp trưởng của Thiên Dạ và Tần Hưng người mà lúc sáng còn có một trận đột nhỏ với Thiên Dạ, bị hắn chọc tức không nhẹ - Lạc Hân Minh.



"Nè nè! Bớt giận đi cô gái, vì một tên hạ cấp như thế mà tức giận tới tận bây giờ không đáng đâu!"

Bên cạnh Lạc Hân Minh, nữ sinh kia hoạt bát lên tiếng, cô cũng là bạn cùng lớp với Thiên Dạ - Lâm Vũ Đồng.

Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh là bạn gần bàn, quan hệ cũng tương tự Tần Hưng và Thiên Dạ, tình cảm rất tốt.

"Hơn nữa tên Thiên Dạ đó đắc tội với Trần Hồng, nghe bảo lúc nãy đã bị Trần Hồng dẫn người mang đi rồi, khỏi phải nói, chắc chắn kết cục không tốt lắm đâu."

Lạc Hân Minh từ trưa tới giờ vẫn luôn trầm ngâm, Lâm Vũ Đồng cảm thấy cô hẳn là vẫn còn cảm thấy giận cho nên ra sức xoa dịu.

"Tớ đâu còn giận, chỉ là cảm thấy hơi lạ thôi!"

Trước sự nhiệt tình của bạn mình, Tần Hưng Minh chỉ còn cách lên tiếng cắt ngang lời cô. Lâm Vũ Đồng nghiêng đầu khó hiểu:

"Lạ?"

"Phải, cậu cũng thấy mà, hắn có cái gì đó rất khác với thường ngày."

"Ây da! Khi một cô gái bắt đầu tò mò với một đứa con trai, đó là một dấu hiệu nguy hiểm! Không phải là cậu động tâm rồi đấy chứ?"

Lâm Vũ Đồng kinh ngạc thốt lên.

Nghe vậy, trên mặt Lạc Hân Minh thoáng hiện lên một vệt tức giận, cô đưa tay nhéo mạnh hông bạn mình, làm Lâm Vũ Đồng liên tục xin tha.

"Xin lỗi! Xin lỗi mà! Thôi không nói chủ đề này nữa, sắp tới chỗ tớ nói với cậu rồi, quán mì này dù nhìn bề ngoài không có gì đặc sắc, nhưng lại ngon bất ngờ nha!"

"Tớ cũng muốn nếm thử, mùi vị mà Vũ Đồng khen không dứt miệng thì chắc chắn không tệ rồi! Gần tới chưa?"

"Ngay trước mắt thôi!"

Lâm Vũ Đồng trả lời rồi đưa tay chỉ về phía trước, nhìn theo hướng tay của cô, Lạc Hân Minh sững sờ dừng lại.

"Thiên Dạ...?"

"Hả?"

Lâm Vũ Đồng nghe Lạc Hân Minh gọi lên cái tên đó thì không khỏi cũng quay đầu nhìn sang, quả thật, rơi vào đáy mắt hai người là một mái tóc bạc trắng thấp thoáng bên trong quán mì.

Chẳng trách được, quả đầu trắng của hắn đúng là đặc biệt nổi bật.



Trong lúc hai người đang bất ngờ vì sự xuất hiện của cái người mà lẽ ra đã bị Trần Hồng mang đi dần cho một trận rồi. Thì thình lình một chiếc Ferrari xanh nước biển phanh lại trước mặt hai người, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của một thanh niên điển trai đeo kính râm, thân mặc âu phục.

"Hai em gái xinh đẹp, muốn đi dạo với anh một vòng không?"

Hắn nói, sau đó mở cửa xe bước xuống, thân thiện mỉm cười.

Đôi mắt ẩn phía sau cặp kính đang lấp lánh ánh sao, xe sang trọng cua gái, hắn đã dùng chiêu này lừa gạt không thiếu nữ sinh nhẹ dạ rồi. Không nghĩ tới lúc này lại có thể gặp được một lúc hai nữ sinh cực phẩm xinh đẹp như thế này.

Gương mặt hắn vốn đã điển trai rồi, phối hợp thêm đồ hiệu và xe đẹp, thật đúng là có thể khiến không ít thiếu nữ vì đó xiêu lòng. Nhưng đối với việc này, Lâm Vũ Đồng lại chỉ cười lạnh trong lòng, cái loại muốn khoe giàu bắt chuyện với cô, không biết đã bị dọa chạy bao nhiêu lần. Học viên cao trung Đệ Nhất không thiếu nhất chính là tiền, à trừ một vài thành phần cá biệt.

Lâm Vũ Đồng đang muốn quát đuổi hắn đi, thì quả đầu trắng thấp thoáng xa xa kia lại rơi vào đáy mắt cô lần nữa. Đầu óc xoay chuyển, trong đầu cô liền sinh ra một kế sách.

Thế là Lâm Vũ Đồng liền nhoẻn miệng cười lên, như muôn hoa đua nở, khiến thanh niên mặc âu phục mất hồn trong thoáng chốc.

"Đi chơi với anh hả? Hai chúng tôi cũng muốn lắm, nhưng bạn trai bọn này đang đợi ở đằng kia, hắn có lẽ sẽ không chịu đâu. Hay là anh đi hỏi hắn thử xem?"

Vừa nói cô vừa đưa tay, chính xác chỉ về phía Thiên Dạ.

Thanh niên âu phục thoạt đầu nghe thấy cả hai đã có bạn trai, thì cảm thấy rất khó chịu, hai nữ sinh xinh đẹp như vậy mà lại có cùng một bạn trai? Thằng nhóc nào lại tốt số như thế?

Nhưng nghe đến phía sau thì lập tức vui vẻ, đây chẳng phải có ý nói là rất muốn đi cùng hắn, nhưng còn trở ngại cái thằng nhóc bạn trai kia ư?

Chỉ cần đem thằng nhóc đó giải quyết, là có thể ôm người đẹp về rồi, còn là hai tay hai em.

Nghĩ vậy, hắn quay đầu nhìn theo tay của Lâm Vũ Đồng, thấy được thấp thoáng phía xa một nam sinh tóc trắng bệnh trạng, gầy yếu, trong lòng liền không tồn tại chút áp lực nào, tự tin đi tới.

Vốn còn tưởng có thể có được hai người bạn gái tuyệt sắc như vậy phải là nhân vật cỡ nào, thì ra thật đúng chỉ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch.

"Vũ Đồng, cậu muốn làm gì?"

Lạc Hân Minh nhìn thấy thanh niên kia hướng về phía Thiên Dạ đi tới, thì nhíu mày hỏi.

"Tớ không ưa cái bản mặt của hắn, dám chọc tức bạn tớ thì hắn phải trả giá đi. Trần Hồng kia cũng là phế vật, chuyện chỉ có như thế cũng làm không xong, mau chúng ta mau tới xem hắn bị chỉnh thế nào đi!"

Vừa nói, Lâm Vũ Đồng vừa kéo tay Lạc Hân Minh chạy đến.

***

Bên trong quán mì, Thiên Dạ thỏa mãn đặt đôi đũa xuống, đưa tay lấy khăn giấy lau miệng, đang định gọi ông chủ tính tiền thì một nam thanh niên mặc âu phục bỗng đi tới trước mặt hắn.

"Người anh em, tôi muốn chở bạn gái cậu đi vài vòng, không ý kiến gì chứ?"

Hắn chống tay lên bàn Thiên Dạ nói, trong tươi cười lộ ra uy h·iếp.

"Bạn gái?"

Thiên Dạ vo tờ khăn giấy lại, chuẩn xác ném vào thùng rác, nhìn ra phía sau của thanh niên âu phục, khi thấy Lâm Vũ Đồng và Lạc Hân Minh đi tới, hắn đã phần nào hiểu được tình huống.

"Không sao, cứ việc chở họ đi, chở vào nhà nghỉ luôn cũng được, ta chơi chán chê rồi."