Gió rít gào mang theo rét lạnh như cắt vào da thịt. Phía trên nền trời, mây đen như mực đặc cuồn cuộn phủ kín bầu trời, đang nặng nề kéo đến, dường như sắp có một trận bão tuyết lớn.
Chợt, một bóng đen xuất hiện trên bầu trời chao lượn rất nhanh, nhìn như lông cánh nó còn chưa mọc đủ vậy mà lại dám ở trong gió tuyết bay loạn, tuyết rơi trên cánh của nó như băng tinh, tinh tinh điểm điểm, lại bị nó phẩy cho rớt xuống, rơi vào vạn trượng băng uyên...
Ưng con đói khát tìm kiếm trên mặt đất, thấy dãy Côn Luân Sơn giống như một lá chắn khổng lồ, che chở cho Mộc Tư tháp phía trong, đem Tuyết Quốc thần bí cô ngạo, ngăn cách với người đời. Ưng con sảy đôi cánh đen cố gắng bay lượn lên, một cái bóng mơ hồ in trên nền tuyết xẹt đi rất nhanh, gió tuyết không ngừng ở dưới thân nó chập chùng. Đột nhiên, mắt ưng sắc bén nhìn thấy một điểm đen kì lạ, là đồ ăn sao? Ưng con hưng phấn gia tăng tốc độ, lao xuống...
Sườn núi phía nam đỉnh Tuyết Sơn có dốc đứng dị thường, loạn thạch bên dưới lởm chởm, toàn bộ chúng đều bị đại tuyết bao phủ. Bên trong đống loạn thạch có một cỗ thi thể, bốn phía khắp nơi đều là máu nhìn thấy mà ghê người. Ưng con nhảy nhảy tới giẫm lên thi thể mặc bộ đồ màu đen rách nát, cái mỏ nhanh nhẹn mỗ mạnh xuống khối băng thi, tìm xem có cái gì để nó bỏ bụng được không. Đột nhiên cái thi thể cứng ngắc này vậy mà động đậy, nó lật qua, lộ ra gương mặt loang lổ đầy vết máu, da thịt nó đông cứng trắng bệch hệt như tuyết dưới đất.
Ưng con giật mình, cúi đầu, lại mổ xuống cỗ thi thể kia...
"A --" một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên, khối "Băng thi" này vậy mà sống lại! Mỏ chim ưng sắc bén mổ rách da thịt lộ ra ngoài của người kia, vết máu trên người chảy ra càng thêm đáng sợ...
Nàng bổng bừng tỉnh, mãnh liệt phản kích lại con tiểu ưng đáng chết kia. Ưng con bị dọa hoảng sợ vỗ cánh dựng lên, rít một tiếng, bay đi nhanh như chớp.
"A..." Nữ tử bị trọng thương lại khụy xuống, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trong đống tuyết, hai tay sớm đã tê cóng yếu ớt chống đỡ thân mình, nàng cảm giác được sau ót có một dòng chất lỏng nóng ấm đang chảy ra, dọc theo cổ chảy thẳng xuống, nhỏ trên mặt tuyết, chậm rãi ngưng kết thành bông tuyết màu đỏ.
"Khụ khụ khụ!" Nàng ho khan kịch liệt, cuộn mình ở trong áo bông đầy dấu vết đánh nhau, hàn phong lãnh liệt thổi quét vào, gần như muốn làm nàng tê liệt! Nàng cố gắng đứng lên, cảm thấy thân thể rất nặng nề, nàng lại dồn sức sờ ra phía sau, thì ra trên lưng đeo một thanh đao cùn, nhưng cái này là sao? Mình là một nữ tử, lẽ nào lại dùng đao?
Ý thức dần dần khôi phục, rất nhanh nàng liền cảm nhận được trên người mình có rất nhiều vết thương sâu thấu xương đáng sợ...
Ta đang ở đâu đây?!
Ở phía trước chỉ thấy một vách đá thật lớn, chắc là mình té xuống đống loạn thạch này rồi hôn mê, trên tảng đá vẫn còn đọng một mảng huyết tích lạnh băng đáng sợ, nàng chạm nhẹ vào ót của mình, nơi đó truyền đến một hồi tê dại đau nhức, nàng lập tức rút tay ra, trên tay lại dính một mảng màu đỏ... Tim nàng đập liên hồi, hoang mang sợ hãi, trước mắt chỉ có một khoảng không đầy tuyết trắng, chỉ có nó làm bạn bên nàng.
Tại sao ta lại bị như vậy? Ta từ đâu tới đây? Muốn đi đâu? Ta... Là ai?!
Chỉ có hàn phong gào thét đáp lại nàng, cười nhạo tuyệt vọng của nàng.
"Trời ơi~..." Nàng ôm đầu liều mạng nhớ lại, nhưng ngay lập tức đầu liền đau nhức khủng khiếp lảo đảo chống đỡ không nổi thân mình, liền khụy xuống mặt tuyết. Nàng đoán chắc là mình rơi xuống từ vách đá kia, va phải đống loạn thạch nên bị thương nặng ở đầu, lúc nàng sắp chết cóng thì bị con tiểu ưng nọ mổ tỉnh.
Nàng nhìn sườn dốc, toàn bộ dấu chân nàng đã bị tuyết lớn đầy trời che phủ, xóa mất toàn bộ đường đã đi qua... Nàng cũng quên vì sao lại tới đỉnh Tuyết Sơn, quên mất những gì nàng đã trãi qua trong quá khứ, nàng nghĩ tới tương lai phía trước chỉ là một khoảng không mờ mịt nên bắt đầu sợ hãi.
Nàng quỳ thật lâu, đờ đẫn vươn tay chạm vào gương mặt lạnh cóng của mình, lông mi dính tuyết, mũi có vết máu loang lổ, nàng thậm chí còn không thể tự mình nhớ lại! Giống như một linh hồn được hồi sinh, rồi lại bị quăng vào một thế giới xa lạ, chí ít, hiện tại tình huống của nàng là như vậy...
"Sở Vân Tịch!" Đột nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai, cái tên đó xuyên qua cuồng phong đâm thấu vào tai nàng, vang vọng khắp nơi... "Ha ha ha! Cuối cùng đã đuổi kịp ngươi!"
Vân Tịch? Đó là tên mình sao?
Nàng hốt hoảng đứng lên, chỉ thấy phía trên vách đá từ từ xuất hiện hơn chục người cường tráng lạnh lùng đầy sát khí, tầm mắt nàng bị đại tuyết che phủ, nam nhân ăn nói thô tục, mang theo sát khí từ trong gió tuyết thê lương truyền đến.
Mấy người đó là người đã hại mình sao! Cuối cùng đuổi đến rồi, bởi vì nàng bị thương mà ánh mắt có vẻ vô thần nhưng dần dần cũng khôi phục lại, hận ý tích tụ ở trong lòng nàng đã dấy lên một ngọn lửa, mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng đối với đám người kia nàng lại có loại phản kháng từ bản năng dành cho kẻ thù!
Nàng rút ra thanh bảo đao nặng nề đeo ở sau lưng, đao ảnh trong nháy mắt lướt qua, một cái khăn tay nhẹ như lông vũ theo gió rơi xuống...
"Là Đoạn Thủy đao!" Nhóm sát thủ trên vách đá kinh hô lên, có vẻ nóng nảy không yên. Mà nàng hoàn toàn bị cái khăn tay này hút đi chú ý. Bất chấp thân thể trọng thương không chịu được rét lạnh, nàng lại một lần nữa quỳ trên mặt tuyết, nhặt khăn tay lên xem, chỉ cảm thấy như mình vừa bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trong tuyệt cảnh.
"Vân Tịch, Đoạn Thủy đao giao cho con. Đi Côn Luân, tìm Thương Tuyết Vi! Cha thân bút"
Nét chữ màu đỏ cứng cáp đập vào mắt, đây là huyết thư... Cha để lại huyết thư.
"Cha! Cha người ở đâu? Nàng gần như thất thanh khóc rống lên, cha ở đâu? Sống hay chết? Người để lại huyết thư này khi nào? Tay nàng nắm vào hai đầu gối vô lực quỳ trên nền tuyết, thân thể được bao bọc trong lớp áo bông màu đen, tổn thương do giá lạnh làm hai chân nàng đau đớn, một chút khí lực cũng đều không có. Nàng nắm chặt thanh thần khí... Tên là Đoạn Thủy đao, nhìn bề ngoài trông nó có vẻ bình thường, giống như một cây sắt gỉ nặng nề, đao quang thì ảm đạm. Trên chuôi đao, có khắc một chữ vừa quen vừa lạ ---- "Sở"
Là bảo vật gia truyền sao? Trong nhà đến tột cùng bị cuốn vào chuyện gì? Nàng đoán quá khứ của mình, lại không đoán được... "Côn Luân... Thương Tuyết Vi..." Nàng thì thào nhớ kỹ cái tên xa lạ đó, thư của phụ thân mang đến cổ vũ rất lớn cho nàng, giống như chỉ dẫn cho nàng một cái sinh lộ. Đồng thời nàng cũng xác nhận được thân phận của bản thân, tên của nàng gọi là Sở Vân Tịch, sứ mạng của nàng là bảo vệ Đoạn Thủy đao, mục tiêu của nàng là phải đi tìm Thương Tuyết Vi...
"Ê, nó còn muốn chạy trốn kìa!" Hán tử đứng trên đỉnh vách đá cười vang, nhìn xuống nữ tử dưới chân núi đang cố gắng chạy trốn để bảo toàn mạng sống. Nàng giống như được kích phát bản năng cầu sinh, Sở Vân Tịch mang theo cây đao, ở đỉnh Tuyết Sơn bắt đầu chạy trốn cho dù là nàng không biết rõ phương hướng, vẫn tiếp tục loạng choạng chạy gần như muốn ngã...
"Lão Đại, chúng ta mau đuổi theo!" Một người trong đó thét to nói.
Hán tử được xưng là lão Đại vẫn không nhúc nhích, thân hình cao lớn, mặt chữ điền, có tướng mạo của người Trung Nguyên. Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa. Một giọng nói khác vang lên: "Không được lão Đại, chúng ta đến Thiên Tuyệt nhai rồi, nếu đuổi theo nữa phía trước chính là địa giới của Côn Luân giáo!"
"Côn Luân giáo?" Đầu lĩnh Sát thủ mày nhăn lại.
"Vậy phải làm sao!" Thuộc hạ của hắn buồn bực nói, "Nữ ma đầu trên Côn Luân Sơn này cũng không phải dễ chọc đâu!" Khóe miệng của đầu lĩnh Sát thủ nhếch lên, hung hăng trừng mắt nhìn thuộc hạ liếc một cái, rống lên: "Ta phi! Quản khỉ gió mẹ nó là nữ ma đầu hay nam ma đầu, nhất định phải nhanh chóng bắt Sở Vân Tịch trở về phục mệnh, lần này là khách hàng lớn chọc không được! Làm vụ này xong sớm một chút, lão tử không bao giờ nữa muốn trở lại Tuyết Sơn!"
"Dạ!" Bọn sát thủ nhanh chóng được khích lệ sĩ khí, bọn hắn mang theo đám chó săn cũng phát ra từng trận gầm gừ, dẫn đầu lao xuống sườn dốc Tuyết Sơn, đao quang kiếm ảnh thoáng chốc che khuất bầu trời, bọn sát thủ cuồng vọng cười, vì sắp giành được thắng lợi nên kích động không thôi.
Trốn... Trong đại não Vân Tịch hỗn độn trống rỗng, chỉ có một chữ: trốn!
Tiếng gió ở bên tai của nàng gào thét, cuốn theo tuyết bay thổi quét qua người nàng làm tóc mai tán loạn, đón hết trận gió lớn này đến trận gió lớn khác, gần như che đi tầm mắt vốn đã mơ hồ. Vân Tịch kéo theo thanh đao nặng nề, điên cuồng chạy về phía trước. Tuyết Sơn... khắp nơi một mảnh màu trắng lạnh lẽo kéo dài vô tận! Ngọn núi cao đến nỗi, nàng gần như nhìn thấy những đám mây xám trên bầu trời, trôi qua đầu ngón tay của mình. Giày của nàng sớm đã bị rách, băng tuyết lọt vào, đông cứng chân nàng từ dưới lên trên, máu cả người đều sắp đông lại rồi!
"Cứu mạng..." Không có ai nghe thấy tiếng cầu cứu đến khàn giọng của nàng, chó săn phía sau sủa điên cuồng cũng càng ngày càng đến gần, Vân Tịch lảo đảo một cái ngã xuống mặt tuyết, nàng quay đầu lại, thấy được bộ mặt nhăn nhó của bọn sát thủ, nện bước cực kỳ nhanh đã sắp đuổi đến, hoa tuyết văng tung tóe như sóng biển vỗ vào bờ...
"Xôn xao ----" Vân Tịch rút Đoạn Thủy đao từ trong vỏ ra, nàng cố hết sức - lại ho khang mấy tiếng, nàng không biết mình có học qua võ công hay không, nhưng giờ khắc này thân thể lung lay sắp đổ, gần như cận kề cái chết, lại căn bản không có biện pháp dùng đao để bảo vệ mình.
Bổng, như có cái gì phá vỡ tử cục tuyệt vọng này?
"Oành... Oành... Oành..." Vân Tịch đang quỳ rạp trên mặt tuyết, đột nhiên nghe thấy âm thanh chấn động kỳ quái, không rõ nó là từ dưới nền đất hay là từ trong cuồng phong truyền đến. Có cái gì đó đang đến gần, mang theo một cỗ khí tràng cực kỳ quỷ dị, hình như là một con vật rất lớn chân nó đang giẫm mạnh trên mặt đất...
Nhóm sát thủ đuổi đến liền ngừng lại, mọi người đều ngẩn ra như mộc kê (gà gỗ) nín thở lắng nghe, ánh mắt như lang nhìn quanh khắp nơi, hung hãn cảnh giác. Tiếng "Oành!" Kèm theo mỗi bước chân thần bí càng ngày càng đến gần, từ Mộc Tư tháp ở phía nam Tuyết Sơn truyền lại tiếng "..." (soạp soạp đạp trên tuyết dày á) làm cho người ta sợ hãi, cước bộ dung hợp sức mạnh khổng lồ như vậy, căn bản không giống như là của người phát ra...
"Kẻ nào?" Đầu lĩnh Sát thủ huy kiếm hét lớn, căng thẳng như cung đã lên dây. Vân Tịch ngã vào trong đống tuyết thở hổn hển dồn dập, một cỗ lực lượng đáng sợ hơn đang hướng nàng tới gần... Cuối cùng, nàng nhìn thấy cái gì đó, từ sườn núi phía nam Tuyết Sơn chậm rãi đi đến, trong phút chốc, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Này đúng là một con quái vật vừa giống người lại vừa giống vượn, cao tới chín thước, thân hình to lớn dị thường, đi bằng hai chân. Cả người nó phủ một bộ lông dày màu trắng rậm rạp, xem ra thứ làm cho người ta sợ hãi chính là gương mặt ẩn dưới bộ lông trắng kia, một đôi đồng tử đỏ như máu chăm chú nhìn nhóm khách không mời mà đến này. Chân của nó bự gấp ba lần bàn tay người thường, từng bước chân, đều mang theo một trận chấn động trên mặt đất, để lại dấu chân sâu hoắm...
Tất cả mọi người khiếp sợ không dám nhúc nhích, "Gàooo ----" quái vật thét dài một tiếng, đồng tử màu đỏ kịch liệt chuyển động, nó há rộng cái miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
"Quỷ a!" Một tên sát thủ trong đó sợ tới mức hét to lên, bọn sát thủ mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm giờ sợ tới mức tim, mật cũng muốn rớt ra ngoài, nhao nhao lui về phía sau. "Là Vượn Tuyết!" Sát thủ đầu lĩnh lẩm bẩm nói, "... Nghe nói loài sinh vật thần bí này là lai giữa con người và khỉ không đuôi, là thần thú do Côn Luân giáo nuôi dưỡng!"
Thân phận bị người biết được, Vượn Tuyết kia chỉ hơi hơi nhíu mi, lộ ra mỉm cười cực kỳ kỳ quái. Vân Tịch sợ tới mức xụi lơ, sao trên Tuyết Sơn lại có loại dã thú giống như yêu ma này, nàng thà rằng chết dưới kiếm của bọn sát thủ, cũng không nguyện làm bữa trưa cho nó!
"Rút lui..." Đầu lĩnh Sát thủ bất chấp nhiệm vụ trong người, rùng mình hạ lệnh, "Mau rút lui!"
Thấy con mồi ở dưới mí mắt bỏ chạy trắng trợn như thế, Vượn Tuyết liền bạo phát tức giận, nó đấm ngực thét dài, đột nhiên hướng đám người lao tới...
"A!" Vân Tịch thét chói tai ôm đầu cúi xuống, Vượn Tuyết xẹt qua đỉnh đầu Vân Tịch nhảy tới, kéo theo gió mạnh quét qua nhanh chóng hướng về đám sát thủ kia... Rất nhanh, tiếng kêu thê lương thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang khắp Tuyết Sơn, Vân Tịch che hai lỗ tai nhích thân mình lui về phía sau. Bọn sát thủ bao vây Vượn Tuyết đánh nó, làm cho thú tính của nó hoàn toàn kích phát, nó điên cuồng cắn lên cổ loài người, đem một đám sát thủ trước sau hung hăng cắn rồi ném ra, thậm chí còn bị xé làm đôi...
Mùi máu tươi xộc vào xoang mũi khiến cho kẻ khác phải buồn nôn, Vân Tịch càng thêm sợ hãi nằm rạp xuống mặt tuyết, chỉ mong, những người đó có thể đủ cho nó ăn no bụng...
"A Bạch, A Bạch!" Đang lúc Vượn Tuyết phát điên cắn xé giết chóc, sườn núi phía nam Tuyết Sơn bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi lo lắng của một cô gái, là đang kêu nó sao? Thứ kia vậy mà cũng có tên! Vân Tịch luôn luôn co rúc ở trong đống tuyết không dám nhúc nhích đột nhiên lấy lại tinh thần, nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đang đến gần... Vượn Tuyết kia nghe được tiếng gọi, nó bắt đầu cảnh giác đứng tại chỗ đảo quanh... Mấy tên sát thủ đang ngắc ngoải vẫn chỉa kiếm về phía nó, Vượn Tuyết bạo rống một tiếng, sát ý trong mắt lại càng sâu huyết sắc tràn ngập, lợi trảo ngang trời giáng xuống, đem mấy người còn lại đánh cho hộc máu té ngã xuống đất...
"A Bạch, ngươi dừng lại cho ta!" Lại có tiếng nữ tử quát chói tai, Vân Tịch quay đầu lại thì chỉ thấy một đội binh mã thần bí đã đem Vượn Tuyết vây chặt, mười hai nam tử thân mặc thiết thanh khôi giáp (giáp sắt màu xanh) thúc ngựa dừng lại, trên mặt mang mặt nạ màu bạc lan toả ra ánh sáng lành lạnh, chỉ lộ ra lỗ mũi và miệng.
Nam tử dẫn đầu là người duy nhất không mang mặt nạ, gương mặt tuấn tú trắng bệch, trong ánh mắt có sự cẩn trọng tỉ mỉ. Bên cạnh hắn là một nữ tử trẻ tuổi, mặc một bộ trường bào màu đỏ lay động trong gió, tóc đen như thác tuôn rơi trong suốt như tuyết, chỉ thấy nàng lập tức nhảy xuống đi tới, hướng về con thú đang phát điên kia, toàn thân như một ngọn lửa bùng cháy trên mặt tuyết, hết sức chói mắt...
"A Bạch, mau cùng ta trở về!" Nữ tử hô to xông về phía Vượn Tuyết, nam tử đồng hành nhảy xuống ngựa, túm lấy cánh tay của nàng: "Thánh nữ! Ngươi không thấy nó đang phát điên sao!"
"Nó đang ăn thịt người!" Nữ tử lo lắng hất tay đồng bạn đang kéo mình, mạnh dạn đi về phía con thú phát điên. Vượn Tuyết cắn đứt cổ một sát thủ cuối cùng, đang nhe răng trợn mắt hưởng thụ bữa tiệc lớn. Vân Tịch nằm trong tuyết một cử động nhỏ cũng không dám, đám sát thủ kia cứ như vậy mà chết đi, cơ hội để hỏi một câu vì sao đuổi giết nàng cũng không có...
Vượn Tuyết thấy chủ nhân đã đi tới, giống như ở trong mộng bừng tỉnh đình chỉ giết chóc, bộ lông trắng trên người nó đã muốn dính đầy vết máu, thở hổn hển bước ra khỏi đống thi thể, tuyết trên mặt đất lại chấn động một trận. Hồng y nữ tử chăm chú nhìn Vượn Tuyết, ánh mắt kia tựa hồ như có một loại lực chấn nhiếp kỳ diệu, giống như một sợi dây vô hình, dần dần khắc chế thú tính của Vượn Tuyết...
Sát ý trong mắt Vượn Tuyết rốt cục nhạt đi, nó lại cúi xuống đi bằng bốn chân, chậm rãi đến gần người chủ nhân.
"Haizz..." Hồng y nữ tử thở dài, nhẹ tay khẽ vuốt ve đầu của nó, ôn nhu cười nói: "Mau cùng ta trở về đi, chúng ta sẽ tìm mẫu thú cho ngươi, không muốn ta chết, thì đừng chạy ra ngoài nữa!" Vượn Tuyết gầm nhẹ một tiếng, rốt cục thuận theo theo sát phía sau nàng, chẳng lẽ hồng y nữ tử và đội binh lính thần bí đeo mặt nạ này, là người của Côn Luân giáo?
Đó là giáo phái thần bí như thế nào a!
Vượn Tuyết đã được thuần phục, hồng y Thánh nữ tựa hồ chưa bao giờ chú ý tới sự tồn tại của Sở Vân Tịch, xoay người rời đi. "Cứu... Cứu ta..." Vân Tịch suy yếu đưa tay vươn hướng hư không, muốn bắt lấy mạt áo màu đỏ, thì thào kêu gọi: "Cứu ta..."
"Hmm?" Nàng nghe được! Hồng y nữ tử hơi hơi nhíu mi, kinh ngạc xoay đầu lại, rốt cục thấy được người sống sót nằm trong đất tuyết, hướng nàng vươn tay xin giúp đỡ...
- -----o o------