Hồng Nhan Nhược Tuyết - Hiểu Mộng Sương Thiên

Chương 2




"A!" Hồng y Thánh nữ kinh hô, đang muốn chạy tới, lại không ngờ "Vèo" một mũi tên sắc nhọn nhanh như tia chớp đột nhiên xoẹt qua người nàng... "Á!" Chỉ nghe thấy người sống sót thần bí kêu thảm một tiếng, ôm lấy ngực...
"Vô Ảnh, ngươi làm gì vậy!" Hồng y nữ tử giận dữ quát nam tử đang kéo dây cung, hắn ta nghiêm mặt: "Thánh nữ, lai giả bất thiện!"
"Cái gì bất thiện, nàng ta đã bị thương thành như vậy, ngươi còn ở đó thừa cơ hãm hại!" Thánh nữ chạy tới, đưa tay kéo thân thể suy yếu kia từ trong đống tuyết lên, nàng đem tay đè chặt miệng vết thương đang chảy máu. Song khi nàng vén tóc hai bên của người nọ ra, nhìn rõ diện mạo người ấy thì lại kinh ngạc trợn tròn hai mắt...
Nàng nhìn thấy một đôi mắt màu lam, tròng mắt kia tựa như Thánh hồ ở Tuyết Sơn, sâu không thấy đáy, ánh mắt mê mang không có tiêu cự... May mắn thay nữ tử máu me đầy mặt này vẫn còn sống, dù là vậy nó vẫn không thể che hết ngũ quan tinh xảo xinh xắn của nàng. Mi mục thanh tú như họa, mũi cao thẳng, chóp mũi vi kiều. Môi anh đào tái nhợt, trắng gần như trong suốt. Màu tóc cũng không phải đen nhánh... Mà là màu nâu đậm kì lạ!
"Cô... Cô nương là người ở nơi nào? Hồi Cương..?" Thánh nữ hơi ngập ngừng hỏi, ánh mắt rơi trên mặt người có dòng máu kì lạ này. "Ta... Không biết..." Vân Tịch suy yếu thều thào, lồng ngực đau đớn muốn tê liệt, làm thần trí nàng càng ngày càng mơ hồ... Thánh nữ lại nghe ra nàng dùng khẩu âm Trung Nguyên, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ cô nương này là con lai giữa dị tộc và người Hán sao?
"Từ Tây Vực tới Trung Nguyên, không có dân tộc nào có con mắt màu lam a! Ôi trời... Cô nương rốt cuộc là ai? Tên gọi là gì? Tại sao lại tới Côn Luân? Người nhà của cô đâu?" Thánh nữ không ngừng đặt câu hỏi, Vân Tịch ngẩn ra, dường như nó chạm đến đáy lòng nơi nàng đau đớn nhất, thở phì phò nói: "Khi ta tỉnh lại... thì đã mất đi trí nhớ, cái gì ta cũng không nhớ được... Ta muốn tìm... Thương Tuyết Vi..."
"Cái gì?!" Thánh nữ cực kỳ hoảng sợ, cái tên đó khiến cho toàn bộ người ở Tây Vực không rét mà run, Côn Luân giáo Giáo vương Bệ Hạ, chỉ trong vòng ba năm đã có được trăm vạn tín đồ, khống chế hết chính quyền ở Thổ Phiên, nữ ma đầu đó còn cuồng vọng mưu toan thống nhất Tây Vực... Vậy mà người này... dám gọi thẳng tục danh của Giáo vương!
Vân Tịch cố hết sức lấy huyết thư của phụ thân từ trong tay áo ra, giao cho Thánh nữ có vẻ mặt thánh thiện này. Lại nhìn thấy đôi mắt trong suốt như băng, lúm đồng tiền thanh lệ chói mắt như ánh mặt trời, làm cho Vân Tịch có cảm giác như mình được tiếp thêm sức mạnh ở nơi giá lạnh xa xôi này...
"Cứu cứu ta!" Nàng thều thào cầu xin, rất nhanh liền mất đi ý thức, gục vào lòng Thánh nữ.
"Vân Tịch... Vân Tịch!" Thánh nữ gọi tên nàng, đem huyết thư cất lại trên người nàng, vội vàng lấy ra dược cấp cứu tùy thân luôn mang bên người, sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn cởi áo bông rách nát của Vân Tịch ra. Vừa làm vừa nói: "Vô Ảnh, ngươi xem ngươi đã làm cái gì đây! nhất định chúng ta phải cứu nàng ấy."
Nam tử tên Vô Ảnh đi tới, mặt không chút thay đổi nhìn hết thảy. Thánh nữ rốt cục cởi áo của Vân Tịch ra, muốn thoa dược cầm máu vào chỗ bị trúng tên, đột nhiên, nàng hốt hoảng ngừng động tác, giống như bị cái gì hút đi chú ý...
"Gì vậy?" Vô Ảnh kinh ngạc hỏi. Nam nhi bảy thước như hắn cũng thoáng giật mình tại chỗ.
Không khí rét lạnh trên Tuyết Sơn, dường như bị đóng băng trong nháy mắt.
Chỉ thấy trên ngực trái của nữ tử thần bí này, phần da thịt gần phía tim có xăm một cái hoa văn kỳ lạ, một đóa hoa màu đỏ nở rộ trên da thịt tái nhợt của nàng, sống động, yêu dã mà tinh mị! Đường kính hai thốn, nhỏ như vậy, nhưng lại rất giống... chính là nó, hình xăm kì lạ này, chính là Thánh hoa của Côn Luân giáo ---- Linh Chi Tuyết Mạn! Trong Giáo nó có ngụ ý là "Vĩnh Hằng", là ký hiệu của Tuyết Linh hồ, thần thú hộ giáo. Đóa hoa này chưa từng được xăm lên người bất kì ai, nó là biểu tượng tông giáo khiến người khác kính ngưỡng, chỉ có trên vương bào của Giáo vương Thương Tuyết Vi, mới được thêu lên đóa Tuyết Mạn hoa này...
Người thần bí này... Cô nương này đến tột cùng là ai!
"Chẳng lẽ là... Cố nhân của Giáo vương? Sắc mặt Thánh nữ tái nhợt thì thầm, hẳn là bị chuyện này chấn động rồi, biểu tượng đó vốn dĩ không có thật chỉ là tông giáo dùng để mê hoặc lòng người, nhưng hình xăm Tuyết Mạn hoa trên ngực cô nương này, rất thực rất kì lạ! Hồng y Thánh nữ đành phải đỡ Vân Tịch đang hôn mê lên. Vượn Tuyết bên cạnh cũng nhẹ gầm gừ.
Thánh nữ nhìn bầu trời bao la, thở dài nói: "Chúng ta mau trở về thôi, đem người này... Giao cho Giáo vương xử trí!"
Tong ngục thất tối tăm lạnh lẽo.
Bốn phía tường đá tản ra cực độ âm hàn ẩm ướt, trong không gian giam cầm nhỏ hẹp, hai cái xích sắt làm từ huyền thiết xuyên tường ra, xích chặt hai cánh tay phạm nhân, treo thân thể nàng lên, nhìn giống như bị đóng dính trên thập tự giá rất đáng sợ. Trên nóc nhà giam có cái cửa sổ, vài tia sáng le lói xuyên qua, vừa vặn chiếu trên người phạm nhân trông rất đáng sợ. Hình như tuyết đọng phía trên đang tan chảy, trong không gian tĩnh mịch của địa lao vang lên tiếng nước nhỏ giọt rất có quy luật.
Bộ bạch y phong phanh của nữ tử bị cầm tù này dính nhiều vết máu, tứ chi đều bị xiềng xích. Đầu nàng ta gục xuống, tóc dài hỗn độn rơi xuống trước ngực, nếu bất chợt nhìn thấy nhất định sẽ giật mình, trông nàng ta cực kỳ giống nữ quỷ ngậm oan mà chết.
Chợt, vang lên tiếng mở cửa địa lao, nữ phạm tự nhiên ngẩng mạnh đầu, mặt của nàng tái nhợt như người chết, ánh mắt lại lạnh lẽo oán độc, chăm chú nhìn người tới. Chỉ thấy một mảng màu mờ tối, xuất hiện nhiều bóng người loáng thoáng mờ ảo, người đi tới được thị tỳ vây quanh hầu hạ, thân ảnh nữ tử đó phiêu dật chậm rãi ngồi trên ghế thẩm vấn... Cả người được khoác lên áo bào lớn làm bằng lông chồn, cổ và hai vai cũng được bao phủ bởi lông tơ đẹp đẽ quý giá trắng như tuyết, trong bóng đêm mơ hồ vẫn có thể thấy được, loại hoa lệ kinh thế nào đó không bị trói buộc.
"A~..." Nữ phạm cười lạnh một tiếng, ánh mắt oán hận dán chặt trên mặt người thăm hỏi.
"Ta tới thăm ngươi đây." Đôi môi đỏ mọng trong bóng tối hơi hơi mấp máy, hé ra cái cười mỉm bí hiểm. Giọng của nàng phảng phất như từ trên đỉnh Tuyết Sơn bay tới, không mang theo một chút độ ấm, lại nhả ra một từ vô cùng thân thiết: "Tỷ tỷ..."
"Ha ha ha!" Nữ phạm bộc phát một trận cuồng tiếu, nàng ta bắt đầu điên cuồng giãy dụa, như muốn thoát khỏi giam cầm của xích sắt. "Cút!" Nàng quát chói tai, "Thương Tuyết Vi... Ngươi cút đi!"
Sau tiếng quát càn rỡ kẻ viếng thăm vẫn sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn tỷ tỷ cùng cha khác mẹ Thương Vũ Y. Giáo vương Côn Luân giáo Thương Tuyết Vi chậm rãi vươn tay, bộ móng tay lưu ly chạm khắc kim loại trong bóng đêm lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ngón tay của nàng ở trong hư không họa xuất từng đường cong quỷ dị, cười lạnh mở miệng: "Ngươi nên biết, ta không thích người khác gọi thẳng tên của ta..."
"Tiểu tiện nhân, còn thật cho là mình có cái gì hơn người sao! Thương Vũ Y hung hăng gắt một tiếng, ánh mắt mơ hồ, còn trong mắt Thương Tuyết Vi lóe lên hàn quang quỷ quyệt khó lường, bên cạnh nàng còn có một nữ tử khác, luôn mang vẻ mặt tươi cười yêu nhiêu mị hoặc, chính là muội muội song sinh của nàng Thương Lưu Yên. "Tiểu tiện nhân mệnh của các ngươi cũng thật lớn!" Ả tỷ tỷ đang bị giam mắng to, "Năm đó Ngặc nương của ta nên một đao giết chết các ngươi!"
Câu nói kia giống như kim đâm vào tim Thương Tuyết Vi, đôi mắt sáng trong của nàng đột nhiên tràn ngập sát ý, dấy lên cừu hận mênh mông giống như phần tự tôn của nàng đang bị chà đạp! Phụ thân Thương Minh Tu cưới một thê một thiếp, nàng cùng muội muội tuy là con của thứ xuất, nhưng luôn được phụ thân thương yêu. Năm đó khi nàng tám tuổi, Giáo vương phụ thân đột nhiên bệnh chết, đệ đệ hai tuổi lên ngôi, Lạc Thiện phu nhân là đại nương của nàng lại thao túng giáo quyền, từ đó về sau nàng và muội muội chịu nhiều ngược đãi, sống không bằng chết. Sáu năm trôi qua, hai tỷ muội dần trưởng thành sau cùng vẫn bị Lạc Thiện phu nhân trục xuất khỏi Côn Luân, lưu lạc tới Thổ Phiên, chịu nhiều khuất nhục.
Năm mười bảy tuổi nàng trở về Côn Luân, tiến hành đoạt lại Giáo vương vị... Không có ai biết trong thời gian lưu vong năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Thương Tuyết Vi làm sao có được một lực lượng đáng sợ như vậy. Trước kia nàng là một tiểu cô nương ôn nhu điềm đạm, bỗng chốc biến thành một nữ Bá Vương lãnh khốc ngoan tuyệt... Ngày đó Lạc Thiện phu nhân bất ngờ bệnh chết vẫn bị nàng đem ra tiên thi (đem thi thể ra dùng roi quất), còn đôi tỷ đệ dị mẫu kia thì bị nàng cầm tù. Bốn năm sau, Thương Tuyết Vi vọt lên trở thành bá chủ của Tuyết Vực...
Đó là cái quá khứ mà nàng không cho phép được chạm tới, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ đến tột cùng là từ nhỏ mình đã tàn nhẫn khao khát quyền lực rồi, hay là tại gông xiềng của vận mệnh dần xiết chặt lấy nàng, vì để sinh tồn mà bị bức trở thành bộ dạng như ngày nay.
"Trở về đoạt lại những thứ thuộc về ta... Thương Vũ Y, ngươi đã từng làm vu thần (thầy cúng) ở trong giáo, chẳng lẽ chưa từng đoán được sao?" Nữ Giáo vương lạnh lùng giễu cợt, bộ móng tay kim sắc đón lấy chén rượu thị tỳ đưa tới, không chút để ý biểu tình của cái người được gọi là tỷ tỷ kia mà thưởng thức. Mà gương mặt của nàng, vẫn luôn bị bóng tối che phủ, mơ hồ không rõ.
Thương Vũ Y nghẹn lời, tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, gương mặt vốn dĩ thanh lệ trãi qua giày vò giờ trông rất đáng sợ. Nàng lớn tiếng nguyền rủa: "Nữ ma đầu, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Thương Lưu Yên quay đầu nhìn tỷ tỷ, còn nữ Giáo vương vẫn bình tĩnh như thường, trong mắt lưu chuyển lãnh duệ quang mang (tia sáng lạnh lẽo sắc bén), Thương Tuyết Vi cười nhạt: "Không rảnh tranh cãi với ngươi, nói chính sự." Nói xong, nàng nhẹ phất tay, hai binh sĩ mặc quân phục kéo một thiếu niên đi đến, thiếu niên kia hiển nhiên đã được thay trang phục tỉ mỉ, ăn mặc rất hoa lệ, mi thanh mục tú, đầu đội tử quan, nhưng vẻ mặt lại rất hoảng sợ...
"A!" Thương Vũ Y hoảng hốt, người tới chính là đệ đệ ruột của nàng, Thương Vũ Trần con trai út của Lạc Thiện phu nhân. Ánh mắt của nàng nhanh chóng từ oán độc chuyển sang vô cùng đau lòng, "Trần nhi, Trần nhi! Đệ làm sao vậy?"
"Tỷ tỷ..." Thiếu niên mười lăm tuổi sợ hãi gọi Đại tỷ của mình, một câu nói cũng không ra. Hắn thoạt nhìn ốm yếu nhỏ gầy, như đứa bé mới lớn, dáng người hoàn toàn chưa trưởng thành. Thương Vũ Y thấy thế gào to: "Ngươi... Thương Tuyết Vi, ngươi muốn làm gì! Ngươi dám động đến một cọng tóc của Trần nhi ta sẽ..."
Thương Vũ Y lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy ngạt thở, chỉ thấy Thương Tuyết Vi đột nhiên vung lên báo vĩ kim tiên (roi da báo màu vàng) của mình, nó đáng sợ giống như trường xà lập tức quấn lấy cổ ả, Thương Tuyết Vi chỉ nhẹ nhàng dùng sức, nhưng lại có sức mạnh đáng sợ khiến cho ả ta không thể thở được.
"Có khả năng hô to gọi nhỏ sao?" Thương Tuyết Vi một tay nắm roi, một tay khoát lên đầu vai đệ đệ đang hoảng sợ, cười nói: "Gần đây tình hình rất phức tạp, trước tiên ta muốn đem thế lực phản đối ở Thổ Phiên quét cho sạch sẽ, vậy nên trước mắt đành phải buông tha cho Hồi Cương, cho bọn hắn lấy hơi... Nhưng Hồi Cương vương lại không chịu giản hòa, muốn ta phải tặng "lễ vật" qua, mới đồng ý ngừng chiến."
"Cái gì!" Thương Vũ Y giận dữ, "Ngươi... Ngươi muốn đưa Trần Nhi đi làm "lễ vật"? Ngươi... Thương Tuyết Vi, ngươi có còn là người không? Trần nhi chỉ là một đứa trẻ, hắn là đệ đệ ruột của ngươi!"
Thương Tuyết Vi nới lỏng lực đạo trì tiên, đính chính: ""Là đệ đệ ruột của ngươi... Không phải của ta."
"Thương Tuyết Vi!" Ả tỷ tỷ hét to, nàng liều mạng giãy dụa, xích sắt loảng xoảng rung động. "Ngươi muốn trả thù thì cứ nhắm vào ta, ta mặc ngươi định đoạt! Giết ta, cứ giết ta đi! Trần nhi chỉ là một đứa trẻ..."
"Không còn là trẻ con nữa rồi," Thương Tuyết Vi nhìn tới đệ đệ, thiếu niên yếu ớt ở bên người nàng run lẩy bẩy, lại không dám nhìn thẳng Nhị tỷ của mình. Đôi môi đỏ mọng trong bóng tối hệt như hỏa chúc quỷ dị, lộ ra tươi cười ý vị thâm trường: "Chừng hai năm nữa, đã có thể cưới cô nương Hồi Cương rồi."
Thương Vũ Y nhất thời sụp đổ khóc lớn, tiếng chửi rủa khó nghe âm vang cả gian ngục thất.
Thương Tuyết Vi dần dần mất đi kiên nhẫn, nàng đứng dậy, đem thiếu niên đẩy tới phía trước, giọng nói lạnh như băng: "Họp gia đình đến đây thôi. Trần nhi, tạm biệt tỷ tỷ ngươi đi!"
"Tỷ tỷ..." Thương Vũ Trần lại khóc rống lên, không có chút năng lực phản kháng, "Trần nhi sẽ ngoan, tỷ tỷ, không cần lo lắng cho đệ a... Hức hức..." Tiếng khóc của hai tỷ đệ làm cho lòng Thương Lưu Yên rối loạn, Thương Tuyết Vi dùng ánh mắt ý bảo, binh sĩ nhấc Thương Vũ Trần lên, mang thiếu niên ốm yếu kéo đi ra ngoài. Thương Lưu Yên luôn luôn không nói gì nhìn tới tỷ tỷ song sinh, ánh mắt nữ Giáo vương biến hoá vô thường, khó có thể nắm bắt...
Qua hồi lâu, Thương Vũ Y vẫn còn khóc, Thương Tuyết Vi ngồi ở trên ghế, ở cái nơi tối tăm lạnh lẽo này phẩm rượu, không có chút ý tứ nào rời đi. Mãi đến khi một thị quan lỗ mãng xông vào, lập tức quỳ xuống, cúi đầu bẩm báo: "Khởi bẩm Giáo vương Bệ Hạ, Tô Thánh nữ và Liễu Tướng quân đã hồi Kim Cung, thần thú cũng đã tìm được."
"Uhm..." Thương Tuyết Vi không quá chú ý lắng nghe. Tuy vậy thị quan vẫn tiếp tục nói: "Nhưng là, Thánh nữ còn mang về... Một người thần bí!"
"Hửm?" Thương Tuyết Vi ngẩn ra, trong bóng tối lông mày nàng nhẹ khiêu. Cùng lúc đó, Thương Vũ Y bỗng nhiên dừng khóc, nàng ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt còn vương nước mắt, lại trừng hai mắt đỏ ngầu, cười to như điên: "Người thần bí? Ha ha ha ha ha..." Nàng điên cuồng vui sướng khi người gặp họa, gằn từng tiếng: "Thương Tuyết Vi... Sát tinh của ngươi tới rồi!"
Trong bóng đêm đôi mắt sáng như tuyết nhất thời lăng lệ, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén lại làm cho tiếng cười của Thương Vũ Y càng lớn càng thêm điên cuồng, nàng chỉ mong sao chọc giận được Thương Tuyết Vi, khiến nàng sớm giết mình đi, nhưng mà nữ nhân ngoan tuyệt đó lại luôn luôn nén giận không giết, cứ như vậy giam cầm nàng trong bóng tối vô tận, đánh tan toàn bộ tinh thần của nàng.
"Ngươi điên rồi!" Thương Tuyết Vi bình ổn tức giận, người nọ mơ hồ không rõ vẫn còn tiếp tục chửi rủa, nữ Giáo vương lạnh lùng nhếch khóe miệng, chậm rãi đứng dậy rời đi. "Cung tiễn Giáo vương Bệ Hạ!" Nhóm quản ngục khom người tiễn Giáo vương, Thương Lưu Yên liếc mắt nhìn gương mặt âm chất* của Thương Vũ Y một cái, chợt thấy lòng run lên, bất an lo sợ.
*(tốt xấu họa phúc đều do trời định, người không thể biết trước được)
"Tỷ tỷ..." Trên đường ra khỏi địa lao tối tăm lạnh lẽo, Thương Lưu Yên gọi tỷ tỷ song sinh, Thương Tuyết Vi nện bước cực nhanh, vương bào màu vàng kim nhạt nhấc lên từng trận gió lạnh, làm cho người ta càng thêm không rét mà run.
Thương Tuyết Vi dừng bước, quay đầu nhìn muội muội đang đi đến, nhìn bóng dáng mông lung mị hoặc đó ở trong bóng tối dường như rất giống nàng. Tuy hai người là sinh đôi, nhưng diện mạo cũng không phải giống nhau như đúc, tính cách cũng rất khác biệt. Thương Tuyết Vi thì lạnh như băng tuyết, tâm tư kín đáo còn Thương Lưu Yên lại yêu dã (lẳng lơ gian ác mê hoặc lòng người) như lửa, quỷ kế đa đoan.
"Sao vậy?" Thương Tuyết Vi thản nhiên hỏi.
"Muội... Muội có chút sợ..." Ánh mắt Thương Lưu Yên mập mờ bất định, "Tỷ tỷ thật sự... Một chút cũng không để ý phần tình cảm cùng huyết thống sao?" Nói xong nàng liền cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng như tuyết kia, sợ chọc giận tới nữ Giáo vương.
"Ha ha..." Thương Tuyết Vi nhìn muội muội từ trên xuống dưới, lời nói kiên quyết: "Yên nhi, chẳng lẽ muội đã quên lúc trước mẫu tử bọn họ đối với chúng ta như thế nào sao. Thương tổn người của ta, làm sao ta có thể buông tha? Hiện giờ, ngay cả quyền muốn chết ả cũng không có..."
Thương Lưu Yên bị ngữ khí của nàng chấn đắc trong lòng sợ hãi, lộ ra biểu tình e lệ rụt rè, thật cẩn thận nói: "Yên nhi rất sợ... Có một ngày..."
"Sợ ta cũng đối với muội như vậy sao?" Trong bóng tối biểu tình của Thương Tuyết Vi càng thêm khó đoán, nàng dừng một chút, bỗng nhiên vươn tay, dùng bộ móng tay lạnh như băng nắm nhẹ cằm Thương Lưu Yên, giọng nói xa xăm mơ hồ: "Yên nhi, muội cũng không nên phụ ta nha..."
"Dạ! Vâng!" Thương Lưu Yên run rẩy quỳ xuống, "Yên nhi thề đến chết nguyện trung thành với tỷ tỷ, quyết không phản bội!"
Thương Tuyết Vi im lặng không nói, vung tay áo, quay đầu rời đi: "Mau đứng dậy, cùng trở về nhìn xem, tiểu cô nương Tô Di Á, mang về cái gì."
- -----o o------