Chương 52: Kim Chung, Bại!
Bành…
Kim Chung sắc mặt bỗng nhiên nhíu lại, toàn thân vẫn đứng yên bất động, không hề di chuyển một chút nào.
Hiện tại trong lòng hắn tràn ngập kinh dị, một quyền do tinh thần lực tạo thành, khiến linh hồn bên trong của hắn run rẩy một chút, tuy chỉ là một chút thôi, nhưng như vậy cũng khiến hắn một phen kinh hãi.
Hắn không thể ngờ, thiếu niên này lại có linh hồn lực tương đương với Thành Anh cảnh, xem ra hắn quả thật coi thường đối phương.
"Một chiêu!"
Kim Chung khẽ lên tiếng.
Vũ Thuần Tử lúc này cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tại trong phạm vi bao phủ tinh thần lực của bản thân, Kim Chung vẫn không hề hấn gì, xem ra Thành Anh cảnh đúng là không dễ đối phó.
Lần này, hắn sẽ dùng lực lượng mạnh hơn, hắn muốn xem xem, Kim Chung có thể chống đỡ được bao nhiêu.
Tinh thần lực lần nữa tập trung lại, chỉ trong vòng vài giây đã hóa thành một chiếc búa khổng lồ, đầu búa mang theo uy lực khủng kh·iếp.
Cảnh này khiến Kim Chung trong lòng run lên, hắn cảm nhận được một tia uy áp linh hồn, nếu như hắn khăng khăng khinh thường, người thiệt thòi trước tiên e sẽ là hắn.
Giờ khắc này Kim Chung cũng biết được nụ cười mờ ám của Vũ Thuần Tử lúc trước, xem ra bản thân đã đi vào cái bẫy của thiếu niên trước mặt đặt ra.
Kim Chung không khó tìm ra nguyên nhân, Vũ Thuần Tử linh hồn lực mạnh mẽ nhưng tu vi lại vô cùng yếu ớt, chỉ có thể đơn phương đơn đả độc đấu, không thể một mình địch lại nhiều người, vì vậy mới đặt xuống khiêu khích dụ hắn đi vào cái bẫy.
Vấn đề ở chỗ, bản thân Vũ Thuần Tử vốn đã nắm chắc được phần thắng, cho nên mới liều mạng làm thế.
Kim Chung bây giờ đã rơi vào thế kìm kẹp, không chiến là không được, đối diện với linh hồn khủng bố này, tâm tình hiện tại có chút hoang mang. Nếu hắn sợ hãi quay đầu rời đi, thanh danh của chính mình tất nhiên sẽ biến mất.
Chỉ có tiếp chiêu mới giữ được danh dự, hắn cũng không tin Vũ Thuần Tử mạnh bao nhiêu.
Nhìn đại thiên chùy dần dần đập tới, Kim Chung liền mặc kệ khế ước, muốn vận dụng linh khí t·ấn c·ông lại.
Nhưng hắn không biết, từ khi bước vào Linh Bảo Tông, đã được định sẵn kết cục.
Bên ngoài hắn có thể là chúa tể, nhưng khi vào bên trong rồi, chẳng là cái thá gì, cho dù Thành Anh cảnh cao thủ.
Linh khí trong đan điền lại không thể vận chuyển, điều này khiến Kim Chung rơi vào hoảng loạn, hắn vậy mà không dùng được linh khí?
Đại chùy dần dần áp sát chính mình, Kim Chung có thể cảm nhận được uy áp khổng lồ từ nó phát ra, khiến Kim Chung lâm vào tình thế nguy hiểm.
"Tinh Thần Khống Linh?"
Kim Chung sợ hãi thất thanh kêu lên.
Phía bên kia, Vũ Thuần Tử nghe vậy chợt nhíu mày không hiểu, nhưng tốc độ ra đòn vẫn không có dừng lại, nhanh chóng đánh xuống vị trí Kim Chung.
"Giết!"
"Ngươi…"
Rầm…
Tinh thần Kim Chung cực độ hoảng sợ, muốn lên tiếng đầu hàng, nhưng đại chùy lại không cho hắn cơ hội, liền mạnh mẽ đập lên đầu hắn.
Oa!!!
Kim Chung hứng chịu oanh kích toàn bộ, linh hồn của hắn giờ khắc này tổn thương vô cùng nặng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu không phải tu vi cao, e là đã sớm c·hết dưới tinh thần lực do Vũ Thuần Tử tạo ra.
Chỉ thấy thân thể hắn không ngừng lảo đảo, hai tay ôm lấy đầu mình, máu từ bên trong lỗ tai vẫn không ngừng tràn ra ngoài.
Toàn trường thấy một màn này, kh·iếp sợ đến không nói nên lời.
Kim Chung b·ị t·hương? Nhìn xem sắc mặt chắc chắn không hề nhẹ.
Đây là một tu sĩ Linh Tuyền cảnh có thể làm hay sao? Chẳng lẽ Thành Anh cảnh lại yếu ớt như vậy? Hay Vũ Thuần Tử ẩn giấu tu vi?
Cảnh này khiến không ít người nghi hoặc tự hỏi, liền tranh nhau thì thầm bàn tán
"Chiêu thứ hai!"
Vũ Thuần Tử bình tĩnh cất giọng nói, khiến Kim Chung sợ mất mật.
Lúc này hắn mới biết được sự khủng bố, nếu tiếp tục đánh xuống, bản thân sớm muộn cũng hóa thành người điên.
"Khoan!"
Kim Chung vội vã la lớn.
"Ngươi có điều gì muốn nói?"
Vũ Thuần Tử nhíu mày, có chút không vừa ý hỏi.
"Không cần đánh nữa, so với linh hồn lực ta không đánh lại, nhưng so về tu vi, vẫn chưa chắc ai sẽ hơn ai."
Kim Chung nhanh trí nói ra, dù sao đây cũng là sự thật.
"Ngươi nhận thua?"
Vũ Thuần Tử chợt hỏi.
"Không! Ta muốn cùng ngươi công bằng quyết đấu! Không dùng linh hồn lực."
Nhưng hắn vẫn kiên quyết lắc đầu, luôn nghĩ bản thân không hề thua, nếu Vũ Thuần Tử đồng ý lời đề nghị đối chiến không dùng đến linh hồn lực, Kim Chung hắn sẽ không hề nương tay.
"Ta với ngươi đã công bằng quyết đấu rồi, lúc đầu ta không có nói không được dùng linh lực, đây là do ngươi có mà không biết động não dùng."
Nghe vậy, Vũ Thuần Tử không khỏi cười khinh bỉ, nói.
"Chó má, ta mà dùng được thì nói làm gì?"
Kim Chung tức giận quát.
"Đây là do thực lực của ngươi không đủ, không thể trách được ai."
Đối với cơn giận của Kim Chung, Vũ Thuần Tử vẫn bình thản đáp trả.
Câu nói này khiến Kim Chung tức đến thổ huyết, cái này không phải do Vũ Thuần Tử làm ra hay sao?
"Nếu ngươi không phục, chúng ta lại đánh thêm lần nữa?"
Vũ Thuần Tử cười gằn nói, nụ cười này, khiến Kim Chung sởn gai ốc.
"Ngươi không được dùng tinh thần lực!" Kim Chung vẫn kiên quyết nói.
Lúc này, Vũ Thuần Tử chợt lâm vào suy tư, sau đó thoải mái gật đầu đồng ý.
"Tốt!"
Kim Chung trong lòng kinh hỉ, lần này rốt cuộc thoải mái, hắn vội vàng điều chỉnh tâm thần, trong đầu không ngừng suy diễn ra những hình ảnh h·ành h·ạ Vũ Thuần Tử trong tương lai.
Bành…
Ngay lúc này, một lực lượng mạnh mẽ đánh lên người Kim Chung, khiến hắn bay ngược ra xa mười mét.
Chỉ thấy giờ khắc này, trước người Vũ Thuần Tử xuất hiện một cây thiết bảng hư ảo to lớn, chỉ thẳng vào hư không.
Khiến vô số người trợn tròn mắt.
"Mẹ nó! Vẫn dùng linh hồn lực?"
Không ít người sau khi chứng kiến, đều thầm mắng to trong lòng.
Kim Chung lúc này không khá giả bao nhiêu, thân hình to lớn nằm rạp bên dưới đất, không ngừng lên cơn co giật.
Hiển nhiên cú đánh vừa rồi đã đánh sâu vào linh hồn của hắn, khiến hắn thành ra như vậy.
Trong miệng Kim Chung còn không ngừng sùi bọt mép, đôi mắt trợn trắng mở lớn.
Nhìn cảnh này, nhiều người âm thầm toát mồ hôi lạnh thay cho Kim Chung.
"Bàn Tử!"
Vũ Thuần Tử chợt cất giọng kêu lên.
"Có thuộc hạ!"
Bàn Tử sốt sắng chạy tới trước mặt, biểu cảm trăm phần trăm kính trọng.
Không chỉ một mình hắn, mà toàn bộ Linh Bảo Tông đều nhìn về phía Vũ Thuần Tử bằng ánh mắt khác, trong mắt bọn họ chứa nồng đậm kính sợ lẫn tôn kính.
"Chạy tới xem thử hắn c·hết chưa? Nếu chưa thì đem hắn ném ra càng xa càng tốt!"
Vũ Thuần Tử lạnh giọng nói.
"Thuộc hạ nghe lệnh!"
Bàn Tử lập tức nhận mệnh, chạy tới xem xét tình hình, sau khi xác nhận đối phương chưa c·hết, chỉ vì b·ị t·hương linh hồn quá nặng mà dẫn đến ngất xỉu.
Hắn liền sai người đem Kim Chung ném ra khỏi Linh Bảo Tông.
Nhìn thân hình Thành Anh cảnh ném ra ngoài cửa, vô số tu sĩ chứng kiến không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Đây quả thực quá điên cuồng, Thành Anh cảnh lại bị người ném như chó c·hết, sau này, thanh danh của Kim Chung sẽ hoàn toàn mất sạch.
Lại có không ít người lo lắng Phúc Vũ Tông sẽ tìm mọi cách trả thù.
Mà Vũ Thuần Tử không hề để tâm mấy chuyện đó, hắn chỉ mong muốn triển khai hoàn thành việc tu sửa tông môn.
Cũng trong ngày hôm đó, tin tức Kim Chung bại dưới tay Vũ Thuần Tử đã bị lan truyền ra khắp thiên hạ, khiến toàn bộ Đông Hoàng Vương Triều đều nghe đến. Không ít người không tin chuyện này, cũng có ít người chọn cách tin tưởng.
Thất đại môn phái càng là dao động, bọn hắn không ngờ, một Linh Bảo Tông đã suy tàn nhiều năm, lại có một tên yêu nghiệt như vậy tồn tại.