Chương 51: Đối Đầu Kim Chung!
"Tông chủ…"
Phượng Vũ Hiên, Bàn Tử cùng tất cả mọi người nôn nóng lên tiếng.
"Các vị yên tâm, ta có cách giải quyết!"
Nhìn thái độ kiên quyết của hắn, không ít người có chút hoài nghi.
Trong lòng thầm mắng Vũ Thuần Tử không biết cân nhắc, đối phương chính là Thành Anh cảnh hàng thật giá thật đó, tông chủ ngươi chỉ mới đạt tới Linh Tuyền cảnh, lấy gì để đối phó?
"Cho người mở trận, để hắn đi vào."
Vũ Thuần Tử trầm giọng nói.
Đám người Bàn Tử khó sử nhìn nhau, bọn họ cũng không biết phải làm như thế nào mới phải.
"Các người nếu không tin ta, vậy ta sẽ từ bỏ vị trí tông chủ."
Vũ Thuần Tử khẽ nhíu mày, xem ra trọng lượng của hắn vẫn chưa đủ thuyết phục, liền có chút thất vọng.
Thân là một tông chủ, lời nói của hắn không hề mang đến giá trị, thì có cái gì để giữ chức vị này?
Bàn Tử nghe vậy không khỏi sửng sốt, nếu Vũ Thuần Tử rời đi, bọn hắn sau này cũng không hề dễ chịu.
"Được!"
Mọi người ở đây đều nghi ngờ vị tông chủ này, nhưng Bàn Tử lại không hề vậy, trong lòng hắn có thể tin tưởng một hai, nếu Vũ Thuần Tử làm xằng làm bậy, vậy không phải là con trai của hắn rồi.
Chỉ thấy Bàn Tử lấy trong người ra một vật, mà vật này lại tương tự lệnh bài do Vũ Thái Lãng đưa cho.
Miệng hắn không ngừng đọc nhẩm khẩu quyết, chỉ trong chớp mắt, hộ sơn đại trận đã nhanh chóng mở ra một khe nhỏ.
Mà tu sĩ bốn phương tám hướng thấy vậy nhao nhao muốn hành động, khiến người của Linh Bảo Tông nhảy dựng.
"Tất cả đứng yên, người nào dám tiến lên nữa bước, ta làm thịt kẻ đó!"
Đúng lúc này, một âm thanh vang dội vang lên, khiến bọn hắn sợ mất mật, không dám tùy tiện hành động thiếu suy nghĩ.
Kim Chung sau khi bình tâm lại, ngay trước mặt mọi người, một thân một mình tiến vào bên trong Linh Bảo Tông.
"Không hổ là Thành Anh cảnh cao thủ, đảm lượng này ta có chút không bằng."
Vũ Thuần Tử không khỏi đối với Kim Chung giơ ngón tay cái, âm thầm tán thưởng nói.
"Bờ da ua nịnh hót, ta muốn xem xem các ngươi có chiêu trò gì."
Kim Chung sắc mặt lạnh lùng nói.
"Linh Bảo Tông bọn ta yếu ớt, không có gì để gài bẫy, ta chỉ muốn cùng ngươi quyết đấu mà thôi!"
Vũ Thuần Tử nhún vai tùy ý nói.
"Hừ! Ngươi sao? Quá yếu!"
Dường như nghe được chuyện cười, Kim Chung nhếch mép cười nhạt, khinh bỉ nói.
"Không chiến thử, sao biết được ai mạnh hơn ai?"
Vũ Thuần Tử không kiêu không ngạo, nhãn nhã khiêu khích.
"Tốt! Ta cũng muốn xem ngươi chống đỡ được mấy chiêu?"
Kim Chung trực tiếp cười nhạo, giọng nói càng kiêu ngạo hơn hết.
Ngược lại, Vũ Thuần Tử không có tỏ ra vẻ khó chịu, khóe miệng hắn như có như không nhếch lên hàm ý.
Cảnh này, khiến Kim Chung có chút bồn chồn lo lắng.
"Chiến đấu đương nhiên cần phải có cá cược, nếu không sẽ rất vô vị."
Ánh mắt sắc bén của Vũ Thuần Tử không ngừng nhìn chằm chằm Kim Chung trước mặt.
"Ngươi muốn cá cược? Ta chỉ sợ ngươi không có gì có thể khiến ta vừa mắt!"
Kim Chung trực tiếp lộ ra vẻ mặt coi thường, hắn không tin, Linh Bảo Tông sẽ có gia tài gì lớn lao, đột nhiên hắn vừa nghĩ ra cái gì đó, liền nói.
"Thế này đi, nếu ta thua, mười viên Linh Thạch này sẽ cho ngươi, còn ngươi thua… Sẽ giao toàn bộ Linh Bảo Tông cho ta?"
Vũ Thuần Tử nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, lắc đầu cự tuyệt nói.
"Có phải ngươi quá khôn lỏi? Giá như vậy quá hời cho ngươi rồi."
"Vậy ngươi muốn đặt cược thứ gì?"
Kim Chung có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
"Mười viên Linh Thạch ta không cần, cái ta cần chính là tất cả các ngươi rời khỏi Thiên Linh Sơn, không được tiến lại gần Thiên Linh Sơn nửa bước."
Vũ Thuần Tử trực tiếp nói ra điều kiện, khiến sắc mặt Kim Chung rơi vào thế khó, suy nghĩ chốc lát liền đáp ứng.
Hắn không tin bản thân mình lại thua một tên tiểu tử còn hất mũi chưa sạch được. Thành Anh chính là cảnh giới lớn, chấp một ngàn tên Linh Tuyền cảnh tu sĩ cộng lại cũng không đánh bại được hắn, huống chi là một tên tiểu tử nhỏ bé?
"Được! Nhưng nếu ngươi thua thì đưa ra cái gì?"
"Ta nếu thua, sẽ giao cho ngươi một trăm viên Linh Thạch!"
Vũ Thuần Tử lấy ra một túi linh thạch, nói.
Kim Chung sau khi nhìn thấy tròng mắt kém chút rơi xuống, kinh ngạc nghĩ, không ngờ Vũ Thuần Tử lại có Linh Thạch, mà không phải con số ít.
Hèn gì hắn lại từ chối mười viên Linh Thạch của mình, nghĩ lại, đúng là buồn cười.
Đối diện số lượng Linh Thạch lớn như vậy, Kim Chung liền bác bỏ suy nghĩ, lập tức nôn nóng nói.
"Tốt, vậy chúng ta cùng bắt đầu!"
"Khoan đã!"
Nhưng vào lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên cất giọng ngăn cản.
Kim Chung có chút không hiểu, lạnh lùng hỏi.
"Làm sao? Ngươi sợ?"
"Không! Ta muốn nói, chúng ta cũng nên có giấy khế ước làm vật chứng chứ?"
Vũ Thuần Tử lắc đầu, liền nói ra ý nghĩ của mình.
"Khế ước?"
Nghe vậy, Kim Chung hắn không khỏi sửng sốt, Vũ Thuần Tử liền nói thêm.
"Nếu không lập khế ước, lỡ ngươi thua chơi quỵt thì sao? Ta biết tìm ai đòi lại công bằng?"
"Tốt! ký thì ký!"
Kim Chung không do dự liền nhanh chóng đồng ý.
Chớp mắt, Bàn Tử đem ra một tờ giấy trắng kèm theo một cây bút, Vũ Thuần Tử trực tiếp ghi rõ bên trên, sau đó mạnh dạn ký xuống.
Sau khi Vũ Thuần Tử ký kết xong, tới lượt Kim Chung bên này.
Rất nhanh hai bên đã thỏa thuận xong, Kim Chung nói với giọng điệu khinh thường.
"Tiểu tử, ngoan ngoãn dùng hay tay dâng lên đồ vật, nếu không muốn bị đòn."
"Chưa đánh chưa biết ai sẽ thua!"
Vũ Thuần Tử không có sợ hãi, nói.
"Hừ! Khoác lác, nể tình ngươi nhỏ yếu, tránh người ngoài mắng ta là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, ý lớn h·iếp nhỏ. Ta liền nhường ngươi đánh ra trước mười chiêu, sau đó tới phiên ta."
Kim Chung kiêu ngạo lớn giọng tuyên bố, khiến Vũ Thuần Tử có chút ngoài ý muốn, nhưng như vậy lại vừa hợp ý hắn, có cơ hội tốt như thế, tại sao lại phải từ chối?
"Được, không hổ là cao thủ!"
Vũ Thuần Tử cười nhạt, trực tiếp đồng ý.
"Đến đi!"
Kim Chung không hề hoang mang, ngược lại tâm tình rất dễ chịu, thúc giục Vũ Thuần Tử ra chiêu.
Vũ Thuần Tử cũng không có nhiều lời, trong lòng càng cười gằn.
Toàn bộ mọi người lúc này ai cũng đoán được kết quả, bọn họ chỉ muốn xem, Vũ Thuần Tử sẽ chịu nổi được bao nhiêu chiêu.
Mà bên phía Linh Bảo Tông, tinh thần càng thêm căng thẳng, bọn họ dần cảm thấy lo lắng cho vị tông chủ trước mắt này.
Chỉ thấy lúc này, sắc mặt Vũ Thuần Tử chợt trở nên nghiêm túc, tinh thần lực nhanh chóng tuôn trào ra, bao quanh toàn bộ Linh Bảo Tông.
Mà Kim Chung lại không hề phát giác ra bất thường, hắn vẫn nhàn nhã dùng đôi mắt xem Vũ Thuần Tử diễn trò.
Không khí chung quanh Linh Bảo Tông nhanh chóng đông đặc lại, cùng với đó, yinh thần lực Vũ Thuần Tử chốc lát đã thu hẹp phạm vi, tập trung vào Kim Chung trước mặt.
Lúc này, Kim Chung mới phát hiện ra điều bất thường, hắn tràn đầy kinh ngạc hô lên.
"Tinh thần lực của ngươi mạnh như vậy?"
Vũ Thuần Tử không có nói, chỉ nhếch mép cười nhạo, lúc này sau lưng hắn nhanh chóng hóa thành hai cái cánh tay hư ảo to lớn.
"Hừ! Đừng tưởng ta sẽ sợ, đến đi!"
Kim Chung lạnh lùng nói, ưỡn căng thân hình đón nhận chiêu thức từ Vũ Thuần Tử.
"Vậy nhận lấy!"
Vũ Thuần Tử tràn đầy tự tin, hai cánh tay to lớn nhanh chóng đánh lên người Kim Chung, sức mạnh tương đương một nghìn tấn.