Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 41: Tới Linh Bảo Tông.




Chương 41: Tới Linh Bảo Tông.

Vũ Thuần Tử bắt đầu xem xét rồi đọc qua một lượt.

"Bánh Mì Ốp La, thành phần chính được làm từ bột mì, sau khi tạo hình hoàn thành, đem nó cắt dọc ra theo đường dài, bỏ các loại gia vị như rau, dưa leo, kèm theo đó là trứng chiên không thêm gia vị, rắc một chút tương ớt… Tác dụng, tăng mười phần trăm thể lực, hồi phục năm phần trăm năng lượng, tăng năm mươi lít linh khí..."

"Bún riêu cua, thành phần từ làm từ bột gạo, trải qua nhiều công đoạn, tạo thành sợi, sau đó băm nhiễn cua đồng, vón thành cục, nấu chín cùng với nước, thêm gia vị cho vừa ăn… Tác dụng, tăng thể chất lên mười phần trăm, hồi phục năng lượng năm phần trăm, cộng năm mươi lít linh khí…"

"..."

Hắn kiểm tra toàn bộ một lượt, trong lòng chấn động không ngừng, trái tim cũng theo đó mà đập gia tốc.

Nhưng khi nhìn xuống giá thành, Vũ Thuần Tử liền ỉu xìu trở lại.

Bởi vì giá này, hắn hiện tại không có khả năng mua, những thứ trong đây yêu cầu phải có điểm công đức.

Thấp nhất cũng là một nghìn điểm công đức mới mua được.

Mà muốn có điểm công đức, hắn phải nhận lấy nhiệm vụ tiếp nhận Linh Bảo Tông, sau đó nâng cấp tông môn lên cấp hai, mới xem như mở ra phần công đức.

Tạm thời bỏ qua chuyện này sang một bên, trước tiên cần tiến vào bên trong Linh Bảo Tông tiếp nhận nhiệm vụ.

Dọc đường này, không ít người tò mò nhìn về phía hắn, bọn họ thắc mắc, người này thuộc tông phái nào? Nhưng lại không có ai ra ngăn chặn, bởi vì nơi đây chưa thuộc quyền sở hữu của thất đại tông môn bọn hắn, Linh Bảo Tông vẫn còn giữ sổ đỏ của toàn bộ Thiên Linh Sơn, điều này mới khiến thất đại tông môn tới đây canh chừng ngày đêm.

Hi vọng một ngày nào đó, trận pháp kia sẽ biến mất, khi đó, Linh Bảo Tông sẽ không còn là Linh Bảo Tông nữa.

Mà Vũ Thuần Tử bình thản đi qua núi Thiên Linh Sơn, rất nhanh xuống tới thung lũng, hệ thống cũng xác nhận được, bao quanh Linh Bảo Tông này có trận pháp phòng thủ cao cấp, mà trận pháp này chỉ đi ra được, nhung không thể đi vào.



Đối với việc này, Vũ Thuần Tử không cần phải mở trận vào, có thể tùy ý tiến vào bên trong, bởi vì hắn có hệ thống bên cạnh.

Nhưng không thể ngang nhiên đi vào như vậy được, làm vậy sẽ khiến rất nhiều người chú ý, thậm chí ngay cả người bên trong Linh Bảo Tông sẽ coi hắn là kẻ địch.

Đám đệ tử Thất Đại Môn Phái trấn giữ trên Thiên Linh Sơn, đều đồng loạt kinh ngạc. Bọn hắn phát hiện bên dưới thung lũng, vậy mà xuất hiện một thiếu niên mặc hắc y, ngũ quan cực kỳ anh tuấn. Chỉ thấy hắn đứng bên ngoài trận pháp ngắm nghía một hồi.

Lúc này, hai gã đệ tử Linh Bảo Tông phát hiện có người lại gần trận pháp, ngay lập tức trở nên căng thẳng, cẩn thận nhìn Vũ Thuần Tử cất giọng hỏi.

"Người bên ngoài là ai? Không biết Linh Bảo Tông đã đóng cửa không tiếp người lạ hay sao?"

"Các vị huynh đệ, ta chính là đến Linh Bảo Tông có việc cần làm."

Vũ Thuần Tử không nhanh không chậm nói.

"Đừng điêu ngoa, tông chủ có lệnh, không ai được phép tiến vào bên trong."

Tên đệ tử này gọi Viên Giác, chỉ thấy hắn nhếch mép cười chế giễu.

"Ta đến đây nhận lại Linh Bảo Tông, các ngươi thật không cho ta vào?"

Vũ Thuần Tử có chút không nhịn được, hỏi.

Nghe vậy, hai gã đệ tử không khỏi quay sang nhìn nhau, sau đó phá cười lên như điên.

Gã đệ tử gọi Bát Khối cất giọng trêu chọc, nói.

"Thất đại tông môn của các ngươi hết trò để diễn rồi sao? Quá cũ rích!"



Vũ Thuần Tử bất đắc dĩ, sau đó lấy trong người ra một tấm lệnh bài, bên trên có khắc chữ Vũ, giọng điệu bình thản nói.

"Ta có lệnh bài tông môn, ta gọi Vũ Thuần Tử, con trai của Vũ Thái Lãng, mau gọi tông chủ ngươi tới đây."

Hai gã đệ tử sau khi nhìn thấy lệnh bài, liền lâm vào c·hết lặng, năm xưa tông chủ Bàn Tử có bàn giao cho tất cả mọi người, nếu có người nào tự xưng là Vũ Thuần Tử, trên tay còn mang theo lệnh bài có khắc chữ Vũ, thì ngay lập tức bẫm báo với hắn.

Nhưng lúc này, tên Viên Giác đột nhiên ngăn chặn lại Bát Khối, dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, Viên Giác lạnh giọng nói.

"Cái trò này ta đã chứng kiến nhiều rồi, đừng có lừa bọn ta, tưởng làm giả được lệnh bài là có thể nhẹ nhõm đi vào? Buồn cười!"

Bát Khôi bên cạnh cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, tại Linh Bảo Tông rất nhiều đệ tử không chịu nổi thoát ly ra ngoài, gia nhập vào các tông môn khác, đương nhiên bọn họ cũng mang bí mật này đi theo, suốt tám năm nay có không ít tên l·ừa đ·ảo muốn tiến đến g·iả m·ạo con trai của người kia, ngay cả lệnh bài cũng là giả.

Rất may có Bàn Tử tông chủ hiểu biết rộng, liền đoán được ý đồ của bọn họ.

Vũ Thuần Tử có chút sửng sốt, nhưng nghĩ kỹ lại, xem ra bọn hắn đã gặp trường hợp này khá nhiều lần.

Hắn suy nghĩ chốc lát, liền nhẹ nhàng nói.

"Ta cần gặp mặt tông chủ, nếu như ta không xác nhận thành công, liền quay lưng rời đi."

Hai tên đệ tử chợt im lặng nhìn nhau, dù sao người này không thể tiến vào trận pháp, bọn hắn cũng cần không lo lắng quá nhiều, bởi vì trước kia có nhiều người tiến vào, liền bị trận pháp đánh bay. Ngay cả mười tên cao thủ Thành Anh cảnh cũng không thể phá vỡ, huống chi chỉ là một tên Linh Tuyền cảnh yếu đuối.

"Được! Ta sẽ gọi Tông Chủ trở ra, hi vọng tới khi đó ngươi vẫn còn mặt dày như vậy."



Viên Giác đột nhiên cười lạnh nói, dặn dò Bát Khối một câu, liền đi vào sâu bên trong đại điện.

Vũ Thuần Tử nhún vai tùy ý cười, đối với việc này, hắn rất có lòng tin.

Sâu bên trong Linh Bảo Tông, một thân hình mập mạp nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế ngắm nhìn phong cảnh hoa viên, nhưng trong mắt lại chứa nhiều kỷ niệm lẫn ưu sầu.

Hắn làm tông chủ mấy năm nay, ngoại trừ ăn với ngủ ra, không còn gì có thể khiến hắn có tinh thần trở lại, nội tâm Bàn Tử giờ khắc này rất cô độc.

Ngay khi hắn định thở dài một câu, đột nhiên một âm thanh từ xa truyền đến.

"Tông chủ, tông chủ!"

"Viên Giác, ngươi không ra ngoài canh cổng, vội vã chạy vào đây làm gì? Hay là có người lại mạo danh con trai hắn?"

Giọng nói của Bàn Tử có ý trách móc, không khỏi bất lực suy nghĩ.

Nhiều năm nay, người g·iả m·ạo tới không ngớt, hắn thật sự là phiền não muốn c·hết.

"Tông chủ dự liệu quả thật như thần, không sai, bên ngoài có người tới, nói là con trai người kia, bọn ta đuổi hoài không chịu đi, hắn còn nói phải gọi ngài ra đối chứng, nếu như không phải, liền rời đi."

Viên Giác vuốt mông ngựa nói.

Bàn Tử nghe vậy cũng chán nản, xua tay nói.

"Chắc lại là lừa gạt thôi, ngươi ra đuổi hắn đi giùm cái, không thì mặc kệ hắn."

"Thật sự mặc kệ sao? Lỡ như hắn là thật thì… Đây chẳng phải ý ngài muốn? Tông chủ, cùng ta ra đối chứng xem sao."

Viên Giác có chút nôn nóng nói, hắn cũng hi vọng có người tới chấp chưởng nơi này, đem nơi này gầy dựng lên, sau đó hủy bỏ trận pháp, như vậy mọi người mới được thả lỏng.

Bàn Tử vốn định từ chối, không biết vì nguyên nhân gì, liền gật đầu đồng ý đi ra, dù sao kiểm chứng một chút cũng không có gì mất mát.

Bên ngoài, Vũ Thuần Tử ngồi bệt xuống nền đất, không ngừng vẽ bậy vẽ bạ, Bát Khối cũng rãnh rỗi, ngồi xổm xuống xem Vũ Thuần Tử vẽ, không ngừng chẹp miệng chế giễu.