Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 35: Chiến Đấu!




Chương 35: Chiến Đấu!

Hai gã thị vệ Lý gia ngay lập tức nghe lệnh, trái phải lao lên t·ấn c·ông Vũ Thuần Tử.

Mà Lý Viễn Siêu bên này muốn đứng xem kịch hay, hắn muốn nhìn Vũ Thuần Tử b·ị đ·ánh tơi tả.

Đối mặt với hai cao thủ Linh Tuyền cảnh lục trọng liên tiếp t·ấn c·ông, Vũ Thuần Tử không hề hoang mang, lạnh giọng hỏi.

"Đây là đạo đãi khách của Lý gia sao?"

"Đúng vậy, ngươi yên tâm, ta sẽ không xuống quá nặng tay."

Lý Viễn Siêu một bên cất tiếng cười ha ha, giọng nói tràn đầy ngạo mạn.

Vũ Thuần Tử siết chặt nắm đấm, nhìn hai tên cao thủ Linh Tuyền t·ấn c·ông, hắn có chút luống cuống.

Dù sao thì sau tám năm, đây là lần đầu tiên chính diện chiến đấu cùng tu sĩ, khó tránh khỏi mất thăng bằng.

"Thiết Sa Chưởng!"

Một thị vệ tên A Chu dùng lực t·ấn c·ông, chưởng ấn ngay tức khắc lao đến vùng ngực Vũ Thuần Tử.

Vũ Thuần Tử sắc mặt nghiêm nghị, hắn cảm nhận được chưởng ấn này mạnh mẽ, ngay lập tức thối lui về sau, song quyền ra sức đón đỡ.

"Thiên Sơn Quyền!"

Bành…

Bạch bạch bạch!

Vũ Thuần Tử rất nhanh lui ngược về sau, trong lòng không chút hoảng loạn nhìn về hai người nọ.

Thị vệ còn lại kinh ngạc, không ngờ Vũ Thuần Tử lại dùng một quyền đón đỡ được chiêu thức cua A Chu.

Lúc này A Mẫn t·ấn c·ông trực diện, linh lực màu xanh trong đan điền bộc phát ra mạnh mẽ, dồn vào cánh tay hắn, sau đó hét lớn.

"Thủy Ấn!"

Chớp mắt, trước người A Mẫn ngưng tụ ra một vòng xoáy nước to lớn, bao trọn cả một người trưởng thành, theo tiếng hét của hắn vang lên, Thủy Ấn trong tay ngay lập tức phóng ra.

Vũ Thuần Tử bên này sắc mặt có chút lạnh lẽo, hiển nhiên hắn biết được uy lực của nó bên trong, nếu trúng chiêu, dù không c·hết cũng sẽ b·ị t·hương nghiêm trọng.

"Ta không phải quả hồng mềm, muốn bóp là bóp!"

Hắn tức giận nói, đan điền nhanh chóng khởi động, đánh ra một quyền.



"Bạo Phong Quyền!"

Nắm đấm hư ảo với tốc độ cực kỳ nhanh lao thẳng vào Thủy Ấn trước mặt.

Chỉ vài giây liền vang lên t·iếng n·ổ rung trời.

Ầm!!!

Thủy Ấn chớp mắt bị chiêu thức của Vũ Thuần Tử đánh tan, A Mẫn kinh ngạc không kém, hai người bọn họ vậy mà vẫn không làm tổn thương được Vũ Thuần Tử.

A Chu đưa mắt nhìn sang A Mẫn, hai người đồng thời gật đầu, mỗi người đánh ra chiêu thức của mình, nhắm thẳng vào Vũ Thuần Tử.

"Thối Thể Quyền!"

"Thủy Cung Ấn!"

Hai chiêu thức đồng loạt phóng ra, Vũ Thuần Tử sắc mặt có chút thay đổi.

Dùng toàn bộ lực lượng đánh trả.

"Chấn Phong Quyền!"

Bành bành bành!

Chấn Phong Quyền tựa như một chiếc tảng đá lớn, mạnh mẽ đem hai chiêu thức vừa rồi dập tan, khí thế còn dư lại ngay lập tức rơi trên thân hai người A Mẫn.

A…

A Mẫn cùng A Chu đồng loạt hét thảm, sau đó thân thể nặng nề bay ngược về sau, y phục chốc lát đã vỡ nát, trên ngực mỗi người còn in hẳn một v·ết t·hương lớn.

Điều này khiến Lý Viễn Siêu trợn mắt há hốc mồm.

Vũ Thuần Tử cũng có chút kinh ngạc, không ngờ vừa ra tay lại nhẹ nhõm xử lý hai tên Linh Tuyền cảnh lục trọng.

"C·hết tiệt, bọn phế vật."

Lý Viễn Siêu sau khi hồi tỉnh, trực tiếp nổi giận mắng, tiếp đó nhìn về phía Vũ Thuần Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ta đúng là khinh thường ngươi, không ngờ có thể đánh bại bọn chúng, nhưng lần này sẽ không gặp may nữa."

Nói xong, liền rút bên hông thanh kiếm sắc bén ra, linh lực bắt đầu vận dụng.

"Hiện tại cầu xin cũng còn kịp, ngươi chỉ cần dứt khỏi Nhã Hân tỷ, lập xuống lời thề, từ nay về sau không đến Lý gia, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."



Lý Viễn Siêu vẫn không quên nhắc nhở, lạnh giọng nói.

"Có gì mau tới, bớt nhiều lời."

Vũ Thuần Tử cười nhạt, đối với chuyện này, hắn sẽ không đồng ý, cũng không muốn bị người khác sai bảo.

"Vậy thì đi c·hết đi, Lưu Linh Kiếm Pháp!"

Chỉ thấy quanh thân kiếm của Lý Viễn Siêu, bao phủ rất nhiều ánh sáng kỳ bí, kèm theo khí tức rất quỷ dị.

Vũ Thuần Tử lần này cảm giác bản thân không thể nhúc nhích được, ngay cả cánh tay cũng không thể động đậy, trong lòng hắn có chút kinh ngạc,

Đợi Vũ Thuần Tử kịp hồi thần thì đã muộn, Lưu Linh Kiếm Pháp đã xuất ra, lần này khó có thể đón đỡ nổi, uy lực của nó mạnh gấp mười lần của hai tên vừa rồi cộng lại.

Nhìn chiêu thức dần dần chém xuống, Vũ Thuần Tử lúc này mới cảm giác được bản thân thật sự rất yếu ớt.

Gặp Lý Viễn Siêu đã khó đối phó như vậy, sau này sẽ như thế nào? Đây là điều mà hắn vô cùng phiền muộn.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một âm thanh thanh thúy vang lên, tiếp theo đó là một t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.

"Ngọc Thủy Tán Hoa!"

Bành bành…

Vũ Thuần Tử chỉ thấy rất nhiều tán hoa màu xanh dương t·ấn c·ông Lưu Linh Kiếm Pháp.

Chỉ trong chớp mắt chiêu thức của Lý Viễn Siêu đã b·ị đ·ánh tan.

Sắc mặt Lý Viễn Siêu lúc này không được tốt cho lắm, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao, phát hiện một thân ảnh thướt tha đang lao tới.

Dung nhan nàng đẹp không tì vết, y phục màu hồng nhạt, làm cho nàng càng thêm lung linh.

"Nhã Hân tỷ?"

Lý Viễn Siêu thầm kêu không ổn, ngay lập tức muốn co giò chạy trốn.

"Lý Viễn Siêu! Ai cho ngươi ỷ thế h·iếp người?"

Âm thanh rống giận từ Lý Nhã Hân truyền tới, khiến Lý Viễn Siêu không rét mà run, bước chân chợt dừng lại, miệng lắp ba lắp bắp sợ hãi nói.

"Tỷ tỷ, ta chỉ cùng Vũ Thuần Tử huynh đệ bàn luận thôi."

"Nếu ta không đến kịp thời, e là không phải bàn luận đơn giản như vậy đâu nhỉ?"



Rất nhanh, thân ảnh Lý Nhã Hân đã tới bên cạnh Vũ Thuần Tử, nét mặt lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Lý Viễn Siêu đột nhiên cứng đờ, sau đó lên tiếng phân bua.

"Hiểu lầm thôi tỷ."

"Thật như vậy?"

Lý Nhã Hân trực tiếp không nhìn hắn, mà quay sang hỏi Vũ Thuần Tử.

"Ta không biết, ta chỉ biết ta cần nghỉ ngơi, còn hắn…"

Vũ Thuần Tử ngáp dài một tiếng, sau đó nói.

"Hắn như thế nào, thì ngươi thấy rồi đó, tự ngươi xử trí."

Cặp mắt Vũ Thuần Tử nhìn về Lý Viễn Siêu, không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ, nếu hắn không vạch trần Lý Viễn Siêu, đúng thật là có lỗi với lương tâm chính mình.

Khiến Lý Viễn Siêu hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ngày mai ta sẽ báo cáo với Đại trưởng lão, nói hắn không biết dạy con, hừ!"

Lý Nhã Hân liếc mắt về phía Lý Viễn Siêu, sau đó hừ lạnh nói.

Mà Vũ Thuần Tử không có thời gian đứng ở đây cãi sai cãi đúng, hắn còn có việc cần làm, nếu không phải tên kia đến làm phiền, có lẽ đã xong xuôi.

Hắn giả vờ ngáp một hơi dài, sau đó tùy ý nói.

"Ta cần nghỉ ngơi, Nhã Hân tỷ, phiền ngươi đuổi tên này đi giùm cái, cứ tựa như con muỗi đang vo ve vo ve bên tai, ta thật sự rất khó chịu."

"Ngươi…"

Lý Viễn Siêu tức đến lộn ruột, trong lòng thầm mắng Vũ Thuần Tử mười tám đời tổ tông.

"Còn chưa đi? Hay đợi ta đích thân ném ngươi ra?"

Lý Nhã Hân sắc mặt rét lạnh, lạnh giọng kêu lên.

"Ta đi, ta đi, hừ ngươi đợi đấy!"

Lý Viễn Siêu bất đắc dĩ, đành cùng thuộc hạ rời đi nơi này, trong lòng âm thầm thề, nếu gặp lại Vũ Thuần Tử lần nữa, sẽ khiến hắn sống không được, c·hết cũng không xong.

Nhìn bóng dáng Lý Viễn Siêu rời đi, tâm trạng Vũ Thuần Tử cũng vơi đi một nửa, nhìn Lý Nhã Hân chân thành nói.

"Đa tạ ngươi đã ra tay giúp."

"Không có gì, tiếng động các ngươi chiến đấu lớn như vậy, không muốn nghe cũng không thể, ta không ra, cũng có người đứng ra ngăn cản thôi."