Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồng Mông Chí Tôn

Chương 34: Lý Viễn Siêu.




Chương 34: Lý Viễn Siêu.

Ngay cả Lý Kiên Định cũng không phải đối thủ của phụ thân, không, là toàn bộ Lý gia cộng lại.

Sau buổi tiệc, Vũ Thuần Tử cùng Lý Nhã Hân nhàn nhã đi dạo khuôn viên, cảnh tượng này khiến vô số ánh mắt ghen tị đổ dồn vào bọn họ.

Mà Vũ Thuần Tử lại làm như không để ý.

Dọc đường đi, cả hai rơi vào trầm mặc, ai nấy đều mang theo tâm trạng nặng nề, nhưng lại không biết phải nói sao cho đối phương hiểu.

Nhìn Lý Nhã Hân bên cạnh liên tục ấp úng, dường như nàng đang muốn nói gì đó, Vũ Thuần Tử không cần đợi cũng đoán được nàng định nói gì, hắn bất giác thở dài.

"Ngươi tính làm ông cụ non à, thở dài liên tục vậy?"

Lý Nhã Hân chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

"Ta thở dài vì tâm trạng ta không tốt."

Vũ Thuần Tử cười khổ nói.

"Chuyện gì? Có thể nói cho ta nghe?"

Ánh mắt chờ mong của Lý Nhã Hân khiến Vũ Thuần Tử không biết phải làm sao, dù sao sau này cũng nên nói rõ, thôi thì nói luôn hôm nay tránh để mỗi người không vui.

Chỉ thấy Vũ Thuần Tử dừng bước chân, hít một hơi thật sâu, giọng điệu có chút luyến tiếc, nói.

"Nhã Hân tỷ, hiện tại ngươi đã trở về Lý gia, sau này không cần cực khổ theo ta nữa, ngươi cũng đã thực hiện lời hứa phụ thân ta giao, ngươi nên ở lại Lý gia chăm sóc phụ mẫu."

Lý Nhã Hân nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó buồn bã hỏi.

"Ra là vậy sao?"

Dù biết Vũ Thuần Tử sẽ nói như thế, nhưng khi nghe được, khiến nàng không khỏi thất vọng, cảm giác bản thân mình dường như đang dần dần đánh mất thứ gì đó quan trọng.



"Phải! Ngươi có cuộc sống riêng, tương lai còn nhiều thứ đang chờ đợi, không nên theo ta như thế, sẽ khiến ngươi dậm chân tại chỗ."

Vũ Thuần Tử gật đầu nói, thật sự, bản thân hắn cũng không muốn như vậy, nhiều ngày nay, nội tâm hắn kịch liệt giãy dụa, nhưng cũng không thể ích kỷ mang theo nàng mãi mãi.

Từ lúc đồng ý với phụ thân tiếp nhận Linh Bảo Tông, đã xác định cuộc đời sau này của mình không được yên ổn, nếu cứ để nàng đi theo, không khó sẽ liên lụy đến Lý Nhã Hân.

Cho nên hắn chọn cách chia tay.

"Điều ngươi nói, cũng là điều ta muốn nói, chỉ là nghe xong ta cảm thấy rất buồn."

Đôi mắt của nàng bất chợt ngấn lệ, nội tâm nàng tựa như một tấm giấy mỏng, đây chính là sự đả kích rất lớn.

Tám năm dõi theo bước chân Vũ Thuần Tử cho đến khi trưởng thành, ngoại trừ tình cảm tỷ đệ ra, trong lòng nàng vẫn cất giấu tình cảm nam nữ, bí mật này, nàng luôn luôn giữ kín, sợ khi nói ra rồi sẽ không có kết quả tốt đẹp.

"Yên tâm sau này ta vẫn còn quay trở lại thăm ngươi."

Vũ Thuần Tử mở miệng an ủi, chỉ hi vọng nàng giảm bớt buồn phiền.

Lý Nhã Hân nghe xong ngược lại không vui vẻ gì mấy, lắc đầu hỏi.

"Tới lúc đó thì biết khi nào? Một năm, mười năm hay trăm năm?"

Nghe tới đây, Vũ Thuần Tử chợt im lặng, đúng vậy, lúc đó là lúc nào? Hắn hiện tại không dám chắc chắn được, chỉ biết bản thân sẽ tìm cách trở lại gặp nàng.

"Mà ta chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi đây, ngươi cũng nên ngủ sớm."

Lý Nhã Hân có chút không khống chế nỗi cảm xúc, liền nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

"Được, ngươi ngủ ngon."

Vũ Thuần Tử bất đắc dĩ gật đầu trả lời.

Nhìn thân ảnh Lý Nhã Hân dần biến mất trong tầm mắt, Vũ Thuần Tử không khỏi thở ra một ngụm trọc khí.



"Nàng ở Lý gia sẽ tốt hơn nhiều, ta cũng không cần lo lắng an nguy."

Vũ Thuần Tử lựa chọn tự an ủi chính mình, sau đó sải bước về căn phòng mà Lý gia đã sắp xếp trước đó.

Bỏ qua mọi chuyện không vui, điều cần thiết chính là phải trở nên mạnh mẽ, như vậy mới đủ bản lĩnh bảo vệ những người bên cạnh mình.

Trước tiên hắn cần nhanh chóng trở lại phòng, bắt đầu xem xét hệ thống đã xử lý thanh kiếm kia tới đâu rồi, Vũ Thuần Tử cũng rất tò mò, sau khi xác nhận sẽ ra sao.

Đúng lúc này, Vũ Thuần Tử cảm nhận được tiếng bước chân dồn dập đi tới, mà phương hướng bọn họ đi lại là về phía hắn.

Vũ Thuần Tử lòng đầy ghi hoặc, phòng hắn đang ở nằm cách xa dãy phòng tập thể của Lý gia. Ai lại đến đây dạo mát? Chẳng lẽ Lý Nhã Hân có gì muốn nói, cho nên quay lại?

Không bao lâu, trước mặt Vũ Thuần Tử xuất hiện ba người thanh niên, tuổi tầm hai mươi trở lên, người đi đầu mặc y phục màu nâu sẫm, ngũ quan tương đối anh tuấn, duy chỉ có sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, trên má phải có dính một vết sẹo dài khoảng hai phân.

Tên này trông cũng khá trẻ, chắc tầm hai mươi, hai mươi mốt, tu vi đạt tới Linh Tuyền cảnh bát trọng, về phần hai người đằng sau không khó đoán ra, hai người này chắc là thủ hạ của tên áo nâu, bọn họ tu vi đạt tới Linh Tuyền cảnh lục trọng

Chỉ thấy tên thiếu niên cầm đầu nhìn Vũ Thuần Tử từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười khinh bỉ, cất giọng hỏi.

"Ngươi là tên nam nhân mà Nhã Hân tỷ mang về? Vũ Thuần Tử?"

"Đúng vậy, ngươi là ai?"

Nghe giọng điệu của thiếu niên, cũng không phải dạng tốt lành gì, chắc đến đây muốn khi nhục hạ hắn, Vũ Thuần Tử cũng không có khách sáo, lạnh nhạt hỏi lại đối phương.

"Ra là ngươi, xem ra ngươi cũng chỉ được cái mã, bên trong cũng không được gì, tu vi lại yếu ớt đến đáng thương, thật không hiểu nổi, Nhã Hân tỷ vì lý do gì lại phải lòng ngươi đây?"

Thiếu niên khinh thường chế giễu, hắn đem chính mình ra so sánh với Vũ Thuần Tử, ngoại trừ nhan sắc ra, thì cái gì cũng hơn một đầu, hắn thật không hiểu, Lý Nhã Hân tại sao lại ngoan ngoãn theo tên này?

"Đây là việc của tỷ ấy, không có liên quan đến ngươi, với lại tỷ ấy thích ai, cùng ngươi không nhấc lên quan hệ."



Vũ Thuần Tử thẳng thắn đáp trả, khiến thiếu niên có chút nổi nóng, nhưng hắn vẫn như cũ bình tĩnh, tiếp tục khiêu khích Vũ Thuần Tử.

"Đối với loại người như ngươi, ta chỉ khuyên một câu, nếu muốn sống yên ổn tại Lý gia, ngoan ngoãn theo ta làm chó săn, còn về việc theo đuổi Nhã Hân tỷ, thì khuyên ngươi dẹp bỏ ý nghĩ này đi."

Vũ Thuần Tử nghe xong, trong lòng liền khó chịu, nhíu mày thật sâu nhìn vào thiếu niên trước mặt.

"Nếu ta nói không thì sao?"

"Thì ngươi sẽ biết, Lý Viễn Siêu ta làm người như thế nào, khi đó ngươi sống không bằng c·hết!"

Thiếu niên Lý Viễn Siêu cười gằn đáp.

"Đây là ý của Lý gia, hay là của ngươi?"

Giọng nói của Vũ Thuần Tử đột nhiên thay đổi, hỏi.

"Đương nhiên là của ta, hy vọng ngươi nên cân nhắc sớm."

Lý Viễn Siêu lộ ra nụ cười giễu, đối với Vũ Thuần Tử hắn không có để vào trong mắt.

"Ta thật mong chờ xem, ngươi sẽ làm gì ta."

Vũ Thuần Tử bình thản đáp trả, không một chút sợ sệt.

Vốn nghĩ bản thân tới Lý gia tá túc vài ngày, sau đó liền rời đi, không ngờ mới vừa đặt chân tới, đã bị tộc nhân của bọn họ tới trước mặt chèn ép.

"Ngươi muốn ngoan cố chống lại?"

Đột nhiên, khuôn mặt Lý Viễn Siêu trở nên lạnh lùng, chất vấn hỏi.

"Nếu Lý gia không cho ta ở, ta đương nhiên sẽ rời đi, không một chút hối hận, nhưng mà ngươi đây? Chỉ là một hậu bối mà thôi, không có quyền hạn gì để lên tiếng."

Vũ Thuần Tử cương ngạnh đáp lời.

Mà câu nói này, đã hoàn toàn chọc giận đám người Lý Viễn Siêu.

"Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Người đâu, dạy dỗ hắn cho cẩn thận."

Lý Viễn Siêu cười lạnh nói, sau đó ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau lưng.