Chương 14 - Ý Nghĩ.
Muốn đạt tới Thành Anh cảnh giới chí ít cũng đã ngoài năm mươi, mà người này lại không có. Khả năng cao chỉ ba mươi trở xuống!
Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Lý Nhã Hân rất chuẩn xác.
Sau khi đánh bại đám người lục đại đệ tử, Vũ Thái Lãng không có bao nhiêu vui sướng, ngược lại rất lãnh đạm, đối với Thiên Nguyên cảnh giới mà nói, mấy con tôm nhãi nhép chẳng làm được tổn thương gì. Thậm chí, ngay cả vạt áo hắn còn chưa đụng tới được.
Phá Đan cảnh, năm vừa tròn mười bốn tuổi đã đạt tới, những tiểu tông môn này, chẳng có ai có thể làm hại một sợi lông của hắn.
Thiên tài nơi đây so với Tây Vực, vẫn khác một trời một vực, tùy tiện một thiếu niên choai choai mười tuổi, cũng đạt tới Phá Đan cảnh. Ở Tây vực tuy hắn cũng coi là thiên tài, nhưng cùng các yêu nghiệt khác vẫn còn thấp bé.
"Các hạ tu vi lớn mạnh như vậy, đáng lẽ những thứ này đã không còn tác dụng với ngươi, hà cớ gì phải c·ướp đồ vật nhỏ như vậy?"
Lý gia chủ Lý Kiên Định ánh mắt tinh tường, vừa nhìn liền đoán ra, thanh niên trước mặt này không phải dạng tầm thường nhân vật, tu vi cũng cực kỳ khủng bố. Lấy Thành Anh cảnh bát trọng như hắn, khó mà làm đến được nước này. Chí ít phải đạt tới Chân Nguyên cảnh, thậm chí… Cơ hồ muốn ngang ngửa với tông chủ Thiên Môn.
Với tu vi như vậy, tại sao lại để ý những báu vật phàm phẩm? Chưa kể, những thứ này dường như không có chút nào tác dụng, cái này khiến hắn không khỏi trở nên tò mò.
Nghe được phụ thân hỏi, cũng như trong lòng Lý Nhã Hân và mọi người thắc mắc, nàng cùng tất cả cao thủ lặng nhìn Vũ Thái Lãng, rốt cuộc có nguyên do gì mà phải bỏ cả mặt mũi cao thủ, chỉ để c·ướp một món đồ tầm thường?
Vũ Thái Lãng cầm trên tay năm trăm năm thảo dược ngắm nghía một hồi, sau đó nhẹ nhàng trả lời.
"Đúng thật là nó không có tác dụng với ta, nhưng nó có tác dụng với nhi tử ta a."
Nhi tử?
Đoàn người không khỏi ngơ ngác, nhưng cũng hồi thần lại, rốt cuộc cũng hiểu nguyên do hắn làm vậy, nguyên lai là bởi vì nhi tử!
Lý Nhã Hân không biết từ đâu trong lòng nàng xuất hiện một tia mất mát, nàng cũng không rõ ràng là vì sao, bên trong ánh mắt hiện rõ buồn bã, nhưng cũng may không có ai chú ý đến biểu hiện của nàng.
"Đúng vậy! Nhi tử ta cần nó, nên ta mới đoạt từ các ngươi, yên tâm ta chỉ lấy lần này, lần sau sẽ không tới quấy phá."
Vũ Thái Lãng chắc như đinh đóng cột nói.
Còn có lần sau sao?
Tất cả mọi người cơ hồ muốn ngã quỵ, ngươi nói đúng là không sợ gió đau đầu lưỡi.
Lý gia tiểu thư tuy không phải một người. Nhưng tìm được một người như Lý Nhã Hân thì càng khó, nếu không phải vì muốn kết thông gia cùng Thất đại môn phái bên trong, có lẽ cả đời cũng không có diễn võ tuyển rễ, chứ đừng nói đến lần sau.
Nếu có lần sau thì các đệ tự của thất đại môn phái làm gì cất công chạy đến đây?
Lúc này Lý Nhã Hân đột nhiên đứng ra hướng vế Vũ Thái Lãng hỏi.
"Tiểu nữ Lý Nhã Hân, tiểu thư của Lý gia, muốn cùng công tử hỏi vài câu được chứ?"
Bốn phía bắt đầu nhao nhao, trong lòng mọi người không hiểu Lý tiểu thư đây là muốn gì?
"Được, cô nương cứ tự nhiên a."
Vũ Thái Lãng vui cười nói.
"Như vừa nãy ngươi nói, thanh kiếm kia có thể trả lại, còn lại toàn bộ đều là của ngươi sao?"
Lý Nhã Hân tiếp tục hỏi.
"Đúng!"
Vũ Thái Lãng không có chần chờ liền gật đầu đáp.
"Vậy… Ta cũng nằm trong những món đồ đó, vậy ta cũng là nằm trong tay ngươi?"
Nói xong, khuôn mặt nàng đột nhiên ửng đỏ, hai tay bấu chặt dưới vạt áo để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt có chút rụt rè nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt.
"Khụ Khụ! Ngươi không phải món đồ!"
Vũ Thái Lãng rốt cuộc cũng chú ý tới, vội vã ho khan nói.
Đám đông phía dưới nghe vậy, đồng loạt há hốc mồm kinh hô, Lý Nhã Hân vậy mà cùng thanh niên mờ ám ám chỉ a!
Lý gia người cũng không có ngờ tới, Lý Kiên Định vốn định quát tháo nàng hồ đồ, nhưng nghĩ lại mọi chuyện về sau liền mặc kệ, im lặng theo dõi diễn biến. Vì hắn suy đoán, người thanh niên này tu vi đã khủng bố như thế, như vậy đằng sau lưng hắn thế lực sẽ mạnh mẽ đến mức nào?
Nếu có thể kết duyên cùng, không cần Thất đại môn phái cũng có thể xưng bá, thậm chí có thể leo lên vị trí ngang hàng với bọn họ.
Nghĩ thấu về sau, trong lòng Lý Kiên Định vui như mở cờ.
Nhưng Vũ Thái Lãng lại nói.
"Rất tiếc a, ta đã có thê tử, không nạp th·iếp."
Nghe vậy, trong mắt Lý Nhã Hân chợt ảm đạm, đang từ trên mây đột nhiên rơi tận xuống đất.
Lý Kiên Định lúc này mới đứng ra nói.
"Lúc trước Lý gia có quy định, ai đánh thắng sẽ giành được giải thưởng, tuy ta không biết các hạ thuộc môn phái gia tộc nào, nhưng đã có thể đánh bại các thí sinh của thất đại môn phái, tức là có danh hiệu quán quân. Phần thưởng này không thể trả lại."
Lúc này khuôn mặt Vũ Thái Lãng có chút cứng nhắt, nhìn bọn họ một hồi rồi nói.
"Ta thật không hứng thú giải thưởng, ta chỉ muốn cầm mấy món này thôi, hi vọng đừng ép buộc ta."
"Ta không có ép buộc các hạ, chỉ là quy cũ của Lý gia vẫn giữ nguyên, nếu đã hứa mà không làm thì danh dự của chúng ta sẽ mất sạch, ta có thể cho các hạ toàn bộ bảo vật trong tay ngươi, nhưng cũng đừng từ chối lòng tốt a."
Lý Kiên Định một bên không ngừng luyên thuyên, cảm giác bản thân rất là ích kỷ dáng vẻ.
Vũ Thái Lãng khuôn mặt trầm xuống, các ngươi danh dự thì kệ các ngươi, cùng ta có liên quan gì? Nhưng nghĩ lại vẫn thôi, dù gì hắn cũng lấy đồ của người khác, không nhận cũng không được.
Chỉ nghe hắn thở dài bất lực nói.
"Ta biết Lý cô nương xinh đẹp như hoa, nhưng ta đã có gia đình, đáng tiếc lại không thể, nghĩ lại, ta cũng không thể khước từ lòng tốt của chư vị a."
Vũ Thái Lãng vừa dứt lời, Lý gia người trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, coi như cá đã cắn câu a.
Lý Nhã Hân thần sắc hiện lên vui mừng rõ nét, anh hùng như thế, ai lại không muốn? Đôi mắt nàng long lanh nhìn chằm chằm Vũ Thái Lãng, muốn đợi hắn nói hết câu.
"Cho nên ta quyết định… Sẽ tạm thời chấp nhận Lý Nhã Hân."
Vũ Thái Lãng ngập ngừng một hồi rồi nói.
Lý Nhã Hân nghe xong trong lòng như nở hoa, nhìn vào Vũ Thái Lãng tràn ngập tình ý, nói.
"Yên tâm, ta sẽ đợi đến khi nào tỷ tỷ đồng ý cho ngươi nạp th·iếp."
Cảm giác thần sắc Lý Nhã Hân kỳ dị, Vũ Thái Lãng trong lòng đánh cái lạnh run, vội vàng giải thích.
"Khụ khụ, cô nương hiểu lầm a, ta cũng không có ý nhận cô nương làm tiểu th·iếp cho ta."
Không có ý?
Tất cả mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Ngươi nói vậy rốt cuộc là có ý gì a?
Vũ Thái Lãng lại nói tiếp.
"Ta chỉ muốn nhận cô nương làm con dâu thôi, ta có nhi tử vừa tròn chín tuổi, phụ thân như ta không chăm sóc gì nhiều cho hắn, cho nên mới đồng ý tiếp nhận cô nương, chính là muốn chăm sóc hắn giúp ta khi ta không có ở bên."
Đám người nghe xong sắc mặt đều biến đen, nói đi nói lại, thì ra là tìm con dâu cho nhi tử, tên này đúng là não có vấn đề hay sao?
Lý gia Lý Nhã Hân lâm vào thất thần hồi lâu.
Tuyển ta cho nhi tử? Lại còn chỉ mới chín tuổi?
Nàng cảm giác đúng là thiên đại chê cười, nam nhân này bề ngoài thì đẹp mã, nhưng bên trong toàn là đậu hũ. Có rất nhiều nam nhân đều muốn gần gũi ở bên nàng, ngược lại tên này lại không muốn.
"Nếu ngươi không muốn cũng không sao, ta liền rời đi, coi như chúng ta không có thỏa thuận."
Vũ Thái Lãng dứt khoát nói, hắn cũng không thể ở đây phí thêm thời gian nào nữa, cần nhanh chóng đi vào Linh Bảo Tông sau đó rời đi cái này vực.
Mục đích của hắn chính là, mượn nhờ Lý Nhã Hân chăm sóc giùm nhi tử hắn, nếu nàng không đồng ý, thì hắn chỉ còn cách mang Vũ Thuần Tử đi theo. Tới đó phụ tử không biết có còn sống trở về hay không.