Chương 13 - Một Cái Phất Tay.
Giọng nói rét lạnh rơi xuống, vô số người đột nhiên sợ hãi, nhao nhao quay đầu nhìn từng người bên cạnh, dường như muốn xem xem, ai đã lấy đi đồ của Lý gia.
"Lý gia thật đúng là rộng rãi, năm trăm năm Tiên Thiên Linh Thảo cũng có thể bỏ ra được a."
Đúng lúc này, một giọng nói của nam tử vang lên từ trên đài cao, từng cặp ánh mắt hướng lên trên nhìn tới, Lý Nhã Hân cùng thất đại đệ tử cũng không ngoại lệ.
Bọn họ ai nấy đều kinh ngạc phát hiện, trên đài cao không trung, đột nhiên xuất hiện một làn gió màu đen mờ ảo kỳ dị, đang từ từ hợp thể, rất nhanh liền xuất hiện một dáng người thanh niên, tuổi tựa hồ còn rất trẻ, tướng mạo vô cùng anh tuấn, trên tay hắn còn cầm một nhánh cây màu vàng kim, không ngừng dò xét lấy nó, trên mặt vẫn treo nhàn nhạt mỉm cười.
Vũ Thái Lãng vừa hiện thân, khiến tất cả mọi người nhao nhao chấn kinh, nhất là Giáp Bát Nhất, hắn không thể tin được, người này vậy mà là một cao thủ.
Lý Nhã Hân nhìn thiếu niên thần bí trước mặt, cảm thấy trong lòng vô tận rung động, khó trách lại làm cho nàng không nhìn thấu, đối phương thực lực đã không phải nàng có thể suy tính.
Lý gia cùng thất đại đệ tử tông môn đều dõi theo từng động tác Vũ Thái Lãng, Lý Kiên Định bình tĩnh lại nội tâm, đối với Vũ Thái Lãng liên tục hỏi.
"Các hạ là người phương nào? Tại sao lại đến q·uấy r·ối Lý gia ta? Chẳng hay Lý gia có ai đã đắc tội với ngươi?"
Cảm giác bốn phía ánh mắt tập trụng về phía mình, Vũ Thái Lãng chỉ hời hợt trả lời.
"Tất cả đều không có a, ta cùng Lý gia không có xích mích gì, nhưng mấy món đồ của các người rất vừa ý ta, cho nên ta tạm cầm đi thôi."
Nghe câu trả lời, tất cả mọi người khuôn mặt bắt đầu trở nên đen kịt.
Hoàng Hải Hà bị người c·ướp đồ vật trong tay, trong lòng càng giận dữ, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh chắp tay nói.
"Ta không biết các hạ là người phương nào, nhưng lấy đồ của Lý gia là không đúng, hy vọng đạo hữu nể mặt Thiên Môn cùng lục đại tông môn, giao lại thứ của bọn họ."
Trong lời nói của hắn ý nghĩa rất rõ ràng, Hoàng Hải Hà nâng lên thất đại tông môn nhằm dọa sợ Vũ Thái Lãng, hắn tin tưởng uy danh ở Đông Hoàng này, không ai không nghe đến Thất Đại tông môn cả, có thể nói ngoại trừ Đông Hoàng vương triều, thì Thất Đại tông môn cũng là bá chủ một phương.
Chu Mẫn cũng đứng ra lên tiếng, lạnh giọng nói.
"Các hạ nếu thật sự muốn cầm đồ vật đi, thử hỏi xem tất cả cao thủ lẫn thất đại tông môn ở đây có đồng ý hay không a."
"Đúng vậy, mau trả lại đồ đi tặc tử, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!"
"Tên này đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám ngang nhiên trộm đồ."
Rất nhiều người tức giận lên tiếng chỉ trích Vũ Thái Lãng, Vũ Thái Lãng đương nhiên sẽ không để ý đến bọn họ, cái gì Lý gia? Cái gì Thất Đại tông môn? Đối với hắn đều là những tiểu môn phái gia tộc mà thôi!
"Ta có thể trả thanh kiếm cửu phẩm, còn lại ta lấy a."
Vừa dứt lời, hắn đem thanh kiếm phàm cấp cửu phẩm ném xuống khán đài, tựa như ném một đống sắt vụn như thế, khiến cho rất nhiều người trái tim chịu oanh kích.
"Ngươi!"
Lý Kiên Định tức giận ngón tay run run chỉ vào Vũ Thái Lãng.
"Hừ! Ta đã nhường nhịn trả lại đồ, ngươi lão già có thể thu hồi ngón tay, nếu không ta sẽ rất tức giận."
Vũ Thái Lãng lạnh giọng đối với Lý Kiên Định nói, bên trong mang theo một tia không vui, đời này hắn ghét nhất là bị người chỉ tay thẳng vào mặt mình.
Nếu không phải hắn làm sai trước, thì giờ khắc này Lý Kiên Định đã là một cỗ t·hi t·hể.
"Tiểu tặc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta thay mặt Thiên Môn t·rừng t·rị ngươi."
Hoàng Hải Hà trong lòng như nhỏ máu, thanh kiếm này quý báu như vậy, lại đem nó ném xuống từ trên cao, bảo sao ai lại không tức giận?
Chu Mẫn, Kiếm Sinh, Ngưu Tầm, Hồ Diên Hồng, Diệp Lang, sáu đại tông môn đệ tử đồng thời phát động t·ấn c·ông.
Lý gia cao thủ người bên này vẫn giữ im lặng, bọn họ rất muốn t·ấn c·ông, nhưng không có lệnh của gia chủ, cho nên bọn họ liền không tự ý hành động.
Giáp Bát Nhất trong lòng căng thẳng, đối với Vũ Thái Lãng không tin tưởng có thể nắm bao nhiêu phần thắng từ đám người này.
Lục đại đệ tử môn phái ném ra từng chiêu thức, lao vào Vũ Thái Lãng, bọn họ chính là muốn đánh phủ đầu.
Hoàng Hải Hà đánh ra Thiên Kích mạnh nhất của mình, bởi vì hắn biết rõ, người trước mặt này rất khó đánh bại, cho nên liền sử dụng tuyệt chiêu.
Một mũi kiếm to lớn hư ảo từ hư không hình thành, bắt đầu lao xuống đỉnh đầu Vũ Thái Lãng.
Ngưu Tầm hóa thân thành Kim Cang Bất Bại Thân, thân cao hơn hai mét, toàn thân trên dưới hắn được bao phủ lớp giáp màu vàng kim, muốn dùng thân thể to lớn đụng nát người này.
Kiếm Sinh khởi động thanh kiếm đánh ra Vạn Khống Kiếm Hồn, bất chợt tự động phân ra hàng trăm thanh kiếm, run rẩy giữa hư không không ngừng kêu ong ong.
"Giết!"
Kiếm Sinh hét lớn một tiếng, hơn trăm thanh kiếm phân thân dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, tựa như một mũi tên vừa bắn ra vậy.
Bên này Hồ Diên Hồng cũng không chịu thua kém, hai tay liên tục đánh ra chưởng ấn, trên đường đi tạo thành hư ảnh bàn tay.
"Thập Nhị Quyền Chưởng!"
Ngũ đại đệ tử tông môn ai cũng tung ra tuyệt chiêu, Chu Tầm đương nhiên sẽ không đứng nhìn xem kịch, hắn cũng muốn tham gia trận chiến này, không là vì cái gì, chính là muốn nâng cao thanh danh của mình, nếu g·iết được người này, thanh danh của hắn sẽ tăng lên.
Hắn liền nhanh chóng đánh ra Tinh Hà Phong Bạo, sức gió mạnh mẽ ập đến, bên trong chứa đầy sát khí.
Bốn phía Vũ Thái Lãng đều bị các chiêu thức bao vây t·ấn c·ông, ai nấy không khỏi hít một hơi khí lạnh, sáu đại đệ tử t·ấn c·ông, dưới Thành Anh cảnh cơ hồ không có ai có thể chống đỡ.
Cảm giác bốn phía sáu đạo chiêu thức mạnh mẽ lao đến, Vũ Thái Lãng trong lòng không hề sợ hãi, trên mặt vẫn nhàn nhạt treo nụ cười.
"Chỉ là tiểu kỹ xảo nhỏ!"
Sáu chiêu thức tiến đến càng ngày càng gần, chỉ thấy Vũ Thái Lãng vung cánh tay lên, một luồng khí tức trầm trọng phát tán ra, liền nhanh chóng đánh tan tất cả.
Ầm!!!
Phụt!!! Oa!!!
Sáu người bị dư chấn đánh bay ngược ra ngoài, ai nấy đều nhộn nhạo lồng ngực, cổ họng ngòn ngọt liền phun ra một ngụm huyết. Sắc mặt mỗi người đều trở nên tái nhợt.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đang đứng xem càng ngày càng kinh hãi, chỉ một cái phất tay liền đem sáu vị cao thủ Phá Đan đánh cho trọng thương. Người này tu vi chắc chắn đạt tới Thành Anh!
Lý gia cao thủ Thành Anh cũng đứng ngây ra như phỗng, kinh ngạc nhìn xem thực tại, trong lòng bọn họ rõ ràng, cho dù Thành Anh cảnh giới, cũng không có khả năng nhẹ nhõm đánh bại mấy người này, mà lại chỉ bằng một cái phất tay. Điều này nói rõ, tu vi hắn đã vượt qua khả năng suy đoán, rất có thể là Thành Anh viên mãn hoặc… Chân Nguyên cao thủ!
Lý Nhã Hân trong lòng một trận chập chờn, nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng dùng một đòn đơn giản đã giải quyết hết thảy đám người này. Người như vậy không thể không nói là yêu nghiệt tồn tại, điều đáng sợ hơn là tuổi của hắn dường như còn rất trẻ.