Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 989: Mấy nghìn năm sau đã truyền khắp tam giới




Trong màn hình, Trư Bát Giới đang hấp hối uống một hớp canh xương, vừa uống xong lập tức phấn chấn tinh thần gấp trăm lần. Hắn bưng bát đứng dậy, vừa vỗ vào người mình vừa kinh ngạc nói: "Ta sống rồi!"

Cả bốn sư đồ tiến vào trong khung hình, giơ bát canh, đồng thanh hô: "Canh xương vạn năm, hương vị tuyệt hảo. Uống vào thì lưng hết mỏi, chân hết đau, ngay cả thương thế cũng lành, đáng để ngươi sở hữu."

Hình ảnh dừng lại tại đây.

Trên thuyền, Bạch Cẩm cười sang sảng: "Thú vị, thú vị, không ngờ Đường Tam Tạng lại bắt đầu bán xương.

Tiểu Kim, lượng tiêu thụ của bọn hắn thế nào?"

"Khởi bẩm chủ nhân, Bạch Cốt đã bán ra một nửa."

Bạch Cẩm hơi ngạc nhiên: "Có người mua Bạch Cốt thật sao? Lẽ nào thật sự có người dùng cái này nấu canh?"

"Khởi bẩm chủ nhân, theo dữ liệu hậu đài của chúng ta thì người mua thương phẩm này đều là luyện đan sư và luyện khí sư, chắc là không nấu canh đâu."

"Bán được bao nhiêu tiền?"

"Tổng cộng ba nghìn Huyền Hoàng Kim Tiền."

Bạch Cẩm khẽ gật đầu, bắt chéo hai chân, cười ha hả nói: "Đường Tam Tạng đúng là nhân tài, còn thú vị hơn Kim Thiền Tử."

"Sư phụ!" Tiếng gọi trong trẻo thình lình vang lên.

Bạch Cẩm ở trong thuyền ngồi dậy, đáp lời: "Ta ở đây."

Ba vị tiên tử bay đến, đáp xuống mặt hồ trước con thuyền, làm nổi lên từng gợn sóng. Các nàng là ba vị đệ tử Tinh Vệ, Long Cát và A Tu.

Long Cát vui vẻ khoe: "Sư phụ, muội muội của ta trở về rồi."

Bạch Cẩm hơi sửng sốt, hỏi với vẻ khó hiểu: "Muội muội nào của ngươi?"

"Chính là Dương Thiền, muội muội nhà cô cô ta! Nàng từ Oa Hoàng Cung trở về.

Phụ hoàng ta định tổ chức yến tiệc chào mừng Dương Thiền, sai ta đi mời sư phụ đến Dao Trì dự tiệc."

"Dương Thiền à..." Bạch Cẩm nhẹ nhàng bay lên, cười ha hả nói: "Đi thôi, đến Dao Trì."

Long Cát lập tức chắp tay cười khúc khích: "Tuân lệnh!" Bốn sư đồ đi đến Dao Trì trong tiếng nói cười vui vẻ.

Lúc này trong Dao Trì vô cùng náo nhiệt, , đông đảo tiên thần tề tụ, có thể so với Hội Bàn Đào.

Ngay cổng lớn trước Dao Trì đặt một chiếc bàn, Thái Bạch Kim Tinh ngồi sau bàn, hai vị thần tướng đứng phía sau.

Một đám tiên thần xếp hàng trước bàn, ai cũng cầm Tam Giới Thương Thành trong tay.

Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu ghi chép thật nhanh.

Hai vị thần tướng phía sau đồng thanh hô: "Đặng Thiên Quân thuộc Lôi Bộ tặng hạ lễ ba mươi ngàn Huyền Hoàng Kim Tiền làm lễ vật chúc mừng."

Đặng Thiên Quân chắp tay cười ha hả, đi vào trong Dao Trì.

"Khuyến Thiện đại sư tặng hạ lễ ba mươi ngàn Huyền Hoàng Kim Tiền."

"Xích Cước Đại Tiên tặng hạ lễ một vạn Công Đức Kim Tiền."

"Tang Môn Tinh tặng hạ lễ ba năm vạn Huyền Hoàng Kim Tiền."

...

Trong Dao Trì, Thất Tiên Nữ và Dương Thiền ngồi cùng nhau, cười nói vui vẻ.

Thất Tiên Nữ kể cho Dương Thiền nghe những chuyện thú vị trong tam giới, ngoài ra còn giới thiệu về tính cách và chức trách của các thần linh trên Thiên Đình.

Chốc chốc Dương Thiền lại nhìn về phía cánh cổng Dao Trì.

Tử y tiên tử mỉm cười hỏi: "Muội muội, ngươi nhìn gì vậy?"

Dương Thiền ngập ngừng trả lời: "Khi ở Oa Hoàng Cung, ta từng nghe uy danh của cữu cữu. Nữ Oa nương nương khen ngợi cữu cữu là thánh chủ hiếm có của hồng hoang.

Thanh Loan sư tỷ và Thải Phượng sư tỷ cũng nói cữu cữu là Chí cường giả, uy áp hồng hoang."

Hồng y tiên tử cũng nhìn ra bên ngoài Dao Trì, cười khúc khích hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy việc thu lễ ngoài cổng như trò đùa không?"

Dương Thiền do dự giây lát rồi gật đầu, diễn đạt một cách uyển chuyển: "Ta chỉ cảm thấy có hơi mất uy nghi của bệ hạ."

"Thật ra chúng ta cũng cảm thấy như vậy."

Thất Tiên Nữ gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành. Nhưng cũng đành chịu thôi, vì phụ hoàng khăng khăng muốn làm.

Dương Thiền hỏi với vẻ khó hiểu: "Chuyện chúng ta có thể nhìn ra, ắt hẳn cữu cữu cũng có thể nhìn ra. Tại sao hắn phải làm vậy?"

Thất Tiên Nữ nhìn nhau.

Tử y tiên nữ thấp giọng nói: "Hiện tại người làm chủ Thiên Đình là Ngọc Hoàng Đại Đế, cũng là phân thân của phụ hoàng.

Ờm... Phân thân này hơi nghèo."

Tranh y tiên nữ lên tiếng: "Rõ ràng là hắn tiêu nhiều tiền quá."

Dương Thiền trợn tròn mắt, thật sự là nằm ngoài sức tưởng tượng! Đường đường là Thiên Đế, sao lại nghèo chứ?

Hoàng y tiên tử thì thầm: "Vị Ngọc Hoàng bệ hạ này của chúng ta giỏi tiêu tiền lắm!"

Dương Thiền không hiểu ra sao: "Chẳng phải tam giới đồn Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế tài trí hơn người, văn võ toàn tài, vừa khoan dung vừa nghiêm khắc, biết dùng người, không ưa gièm pha, dùng binh linh hoạt, cơ trí thần dũng, nghe lời khuyên can; ca tụng Ngọc Hoàng Đại Đế là thần hoàng thánh quân anh minh thần võ."

Hồng y tiên tử cười hì hì hỏi: "Vậy ngươi có biết lời đồn này có nguồn gốc ra sao không?"

"Chẳng lẽ không phải là chúng sinh tam giới cảm tạ ân đức của bệ hạ nên lan truyền rộng rãi sao?" Dương Thiền tỏ vẻ nghi hoặc, chẳng phải danh tiếng tốt được truyền trong tam giới bởi vì được mọi người công nhận sao? Ví dụ như Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm đại diện cho lương tâm của hồng hoang.

"Đúng là lan truyền rộng rãi, nhưng bắt đầu từ chỗ bệ hạ truyền ra. Sau đó không biết tại sao chúng thần Thiên Đình cũng bắt đầu truyền tai nhau, sau mấy nghìn năm đã truyền khắp tam giới."

Dương Thiền trợn tròn mắt, trong lòng như có một đàn thần thú chạy qua. Thì ra sự anh minh của Ngọc Hoàng Đại Đế bắt nguồn từ đó, làm gì có ai tự thổi phồng mình như vậy? Đây chẳng phải là mặt dày mày dạn sao? Bức tượng đài trong lòng nàng ầm ầm sụp đổ.

Dao Trì huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh, chúng tiên thần đều nhìn về phía cổng Dao Trì. Thất Tiên Nữ và Dương Thiền cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài theo bản năng.