Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 988: Bần tăng cực kỳ bất lực




Tử Kỳ nghiêm túc nói: "Còn mời trưởng lão nhanh chóng chuyển khoản đúng hạn để tránh lợi tức quá cao, cuối cùng cũng là tổn thất tiền của trưởng lão mà thôi."

Ánh mắt Đường Tam Tạng trừng lớn, ta dùng thiết bị đầu cuối mà còn có thể bị ngân hàng kiểm tra ra được? Như vậy chẳng phải một chút riêng tư cũng không có sao? Tim ta đau quá!

Tôn Ngộ Không ở bên cạnh kêu lên: "Tiểu hòa thượng, thiếu nợ thì phải trả tiền vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thôi thôi không trì hoãn nữa mau trả nhanh đi."

Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh đôn hậu nói: “Sư phụ, để đệ tử trả cho người trước! Hiện tại ta có tiền."

Đường Tam Tạng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ít quá không đủ!"

Sa Ngộ Tịnh sửng sốt, một vạn Công Đức Kim Tiền cũng không đủ? Sư phụ, người thiếu bao nhiêu tiền?"

Ngọc Sa xoa xoa ngón tay, trước mặt hiện lên một cái màn hình, mỉm cười nói: "Đường Tam Tạng tiên sinh tổng cộng vay tám lần ở ngân hàng Tam Giới, thiếu nợ hai vạn ba nghìn Công Đức Kim Tiền."

"Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại mượn nhiều như vậy?"

"Trong Tam Giới Thương Thành có rất nhiều thứ tốt, vi sư cũng muốn có thể tự bảo vệ chính mình để không rước thêm phiền toái cho các ngươi!

Lấy kinh nghiệm làm một người cha có trách nhiệm, mua một chút pháp bảo, phù triện hộ thân, chắc là các ngươi có thể hiểu chứ?"

Đám đồ đệ Tôn Ngộ Không đều không nói gì, hòa thượng này có rất nhiều cớ.

Đường Tam Tạng nhìn về phía Ngọc Sa, tươi cười nói: "Tiên tử, ngươi xem ta có thể trả trước một phần được không, còn lại chờ bần tăng có tiền lại trả tiếp."

Ngọc Sa ôn nhu cười nói: "Đương nhiên có thể, ngân hàng Tam Giới chúng ta tồn tại trên nguyên tắc phục vụ tam giới, tất nhiên sẽ cung cấp tiện nghi cho trưởng lão."

"Đa tạ tiên tử!" Đường Tam Tạng thở dài, thành khẩn mà bái.

...

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi còn bao nhiêu tiền?"

Đường Tam Tạng sâu kín nói: "Rỗng túi rồi!"

Trư Bát Giới hỏi: "Sư phụ, người còn tiền không ?"

"Không có!"

"Vậy về sau chúng ta phải ăn đồ hóa duyên à?"

Đường Tam Tạng do dự một chút nói: "Hay là, Bát Giới ngươi cho ta vay một ít tiền?"

Ta cho vay? Vậy chẳng phải lão Trư ta đến trả nợ sao!

Trư Bát Giới chớp mắt, quay đầu nhìn bộ xương trắng bên cạnh, mắt lập tức sáng lên, nói: "Sư phụ, ta có một biện pháp kiếm tiền."

"Biện pháp gì?"

"Chúng ta bán xương cốt!"

"Bán xương cốt?"

...

Phía trước Điểu Sào không xa có một hồ nước, bên trong hồ nước có một con thuyền đang tùy ý trôi theo dòng nước, bên cạnh là cây xanh tươi tốt.

Bạch Cẩm gối tay ra sau đầu nằm ngửa trên thuyền, trước mặt là Tam Giới Thương Thành lơ lửng trên không trung, một đám thương phẩm không ngừng xẹt qua.

Bạch Cẩm đột nhiên nói: "Dừng lại ~"

Một trang lập tức dừng lại, có mấy thương phẩm đang ở bên trong, trong đó có một bộ xương khô, phía dưới viết giới thiệu: Xương khô yêu quái.

Tên cửa hàng là tiểu đội Tây Du.

"Ơ ~ Đây là cửa hàng mấy người Đường Tam Tạng mở à?

Tiểu Cơ, mở xương khô yêu quái ra."

"Dạ, chủ nhân!"

Trang xương khô yêu quái lập tức mở ra, một trang phát sóng trực tiếp hiện lên:

Đầu tiên chính là mây mù lượn lờ trên tòa núi lớn.

Lời thuyết minh mờ mịt vang lên: "Tương truyền ở bên trong tam giới có một tòa thần sơn, núi này đứng trên mặt đất cao tới vạn trượng tầng mây, nó được ánh sáng mặt trời và mặt trăng chiếu rọi trong một vạn năm."

Bạch Cẩm nhắm mắt lắng nghe, đây không phải giọng nói của Đường Tam Tạng sao? Hiện tại không đi lấy kinh lại trở thành người chủ trì phát thanh rồi?

"Trong núi này có một bộ xương, không biết bộ xương này có lai lịch gì, cũng không biết tại sao nó lại ở đây. Trong sơn động tích trữ linh khí địa mạch và tinh hoa nhật nguyệt tinh thần qua hàng tỉ năm."

Hình ảnh lướt nhanh theo lời diễn thuyết của Đường Tam Tạng, ngọn núi không ngừng phóng to. Đầu tiên là một ngọn núi, tiếp đó là một vách núi, cuối cùng là hoa cỏ cây cối hiển hiện rõ nét.

Đột nhiên màn hình thay đổi, chuyển đến một sơn động. Bên trong sơn động có một chiếc giường bằng vàng, trên giường có một bộ xương. Linh khí địa mạch dồi dào hội tụ vào bộ xương, tinh hoa tinh thần nhật nguyệt cũng bị bộ xương hút đến bao quanh nó, hình thành quầng sáng.

Dưới linh khí địa mạch và tinh hoa nhật nguyệt soi rọi, thoạt nhìn bộ xương trắng giống như làm bằng ngọc, không hề hung ác, trái lại còn toát ra mỹ cảm đặc biệt.

"Cuối cùng có một ngày, bộ xương trắng được thiên địa nuôi dưỡng sinh ra linh trí, thức tỉnh từ giấc ngủ say."

Hình ảnh tiếp theo là bộ xương trắng chậm rãi ngồi dậy, ken két quay đầu nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm một mình: "Ngủ say tỉ năm, tu luyện tỉ năm, trong cơ thể ta chứa đựng lực lượng cường đại, mỗi tấc xương đều chứa chất dinh dưỡng phong phú. Ta chính là thiên tài đại bảo sống."

Tong con thuyền, khóe môi Bạch Cẩm khẽ cong lên. Đường Tam Tạng đúng là nhân tài, ý đồ quảng cáo quá rõ ràng, chỉ thiếu điều nói thẳng là mau đến mua ta.

"Sau khi bộ xương khô này có sự sống, nó không bảo vệ một phương mà lại đại náo thiên hạ, đồ tiên thí thần, tàn sát toàn bộ tiên thần trong phạm vi ba vạn dặm xung quanh Bạch Hổ Sơn. Vô số tiên thần phải nuốt hận trong tay nó.

Sau đó, bần tăng dẫn theo ba đồ đệ đến Bạch Hổ Sơn, vô cùng giận dữ khi thấy Bạch Cốt Tinh gây họa một phương, lập tức suất lĩnh đệ tử đại chiến với Bạch Cốt Tinh."

Trong màn hình hiện ra từng cảnh đại chiến. Từng hồi gào thét, cát bay đá chạy, đại chiến long trời lở đất, nhật nguyệt mất đi ánh sáng.

"Đại chiến diễn ra ba ngày ba đêm. Dưới sự chỉ huy anh minh thần võ của bần tăng, cuối cùng chúng ta bắt được Bạch Cốt Yêu. Tuy nhiên, Nhị đồ đệ của bần tăng cũng bị Bạch Cốt Yêu đánh trọng thương."

Hình ảnh thay đổi, chuyển tới ven một dòng suối nhỏ. Trư Bát Giới chằng chịt vết thương nằm trên mặt đất, trông như đã chết.

"Bần tăng cực kỳ bất lực, vô cùng đau lòng, nhưng không hề hối hận. Vì thương sinh trong thiên hạ, dù cho ta thêm một cơ hội nữa thì ta và các đệ tử vẫn vì nghĩa quên thân.

Nguyện vọng cuối cùng của Nhị đồ đệ của ta là nếm vị thịt một lần, cho nên bần tăng phá giới, nhưng cũng không nỡ sát sinh. Ta nấu cho Nhị đồ đệ một bát canh xương, nào ngờ hắn uống xong lại thoát chết."