Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 981: Các ngươi cũng tới ngâm tay đi




Một lúc sau, hai thị nữ bưng hai đĩa thịt sống thái mỏng ra, cung kính đặt trước mặt bọn hắn.

Hắc Sa Yêu Vương dùng tay bốc một miếng thịt sống lên, cho vào trong miệng nhai, lắc đầu nói: "Thịt người vẫn là ngon nhất.”

Hắn nhìn Khương Tử Nha cười nói: "Khương chưởng môn mời dùng. Nơi đây đơn sơ chiêu đãi không chu toàn, mong ngươi thứ tội!”

Khương Tử Nha nhìn miếng thịt sống trước mặt, khóe miệng giật giật hai cái, vậy mà còn cho ta ăn cái này, miệng cười nhưng trong lòng không cười nói: "Đa tạ đại vương chiêu đãi, bần đạo đã thành Tiên Đạo, uống gió ăn sương, không ăn những thứ máu me này.”

Hắc Sa Yêu Vương nhìn Khương Tử Nha, nghi ngờ nói: "Ngay cả huyết thực cũng không ăn, ngươi có thật là Khương Tử Nha lòng dạ độc ác trong lời đồn không?”

Khương Tử Nha cười lạnh nói: "Nếu như yêu vương không tin, ngươi có thể thử xem.

Yêu vương thăm dò nhiều lần như vậy là có ý gì? Nếu như không muốn hợp tác, bần đạo sẽ lập tức rời đi. Có quá nhiều yêu vương có thể hợp tác, đến lúc đó yêu vương ngươi phải cẩn thận.”

Hắc Sa Yêu Vương lập tức nở nụ cười, cười nói: "Đùa thôi, bổn vương đang nói đùa thôi! Người đâu, dọn huyết thực của Khương chưởng môn xuống.”

Lập tức có một thị nữ bước vào, lặng lẽ lau đi vết máu trước mặt Khương Tử Nha, sau đó đưa đồ ăn đi.

...

Địa Tiên Giới đã vào hè, trong núi rừng um tùm tươi tốt, Đường Tam Tạng đang ngồi trên đồng cỏ, lấy tay quạt gió.

Bạch Long Mã bên cạnh đang kéo xe ngựa, bên dưới xe ngựa không hề có bánh xe, mà đang lơ lửng trong không trung, cách mặt đất khoảng một gang tay.

Đường Tam Tạng lau mồ hôi trên trán nói: "Ngộ Không, có xe ngựa nào có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ không? Thời tiết này nóng quá.”

Tôn Ngộ Không ngồi trên cái cây bên cạnh, cười khà khà nói: "Tiểu hoà thượng, ngươi mới đổi một cỗ xe ngựa lơ lửng, giờ lại muốn đổi xe ngựa điều hoà, ngươi lấy đâu ra tiền?”

"Haizzz...” Tiền, Đường Tam Tạng thở dài một hơi nói: "Bát Giới, mang chậu gỗ tới!”

"Vâng sư phụ!” Trư Bát Giới nhảy xuống xe ngựa, cầm một cái chậu gỗ lớn chạy tới trước mặt Đường Tam Tạng, rồi đặt chậu gỗ xuống.

Đường Tam Tạng lấy từ trong túi ra một lá bùa màu xanh, kẹp vào giữa hai ngón tay, khoanh chân ngồi xuống nghiêm túc niệm: "Bi phu trường dạ khổ, nhiệt não tam đồ trung. Mãnh hoả xuất yến hầu, trường sinh ki khát niệm. Nhất sái cam lộ tương, như nhiệt đắc thanh lượng. Thuần hồn sinh đại la, nhuận cập vu nhất thiết. Nhị sái cam lộ thủy, ngũ tàng tất khai trương. Yết phúc cửu lãnh tán, đắc đạt ngộ hà thương. Tam sái từ bi vũ, trạc thể luyện chân quang. Nghênh hồn quy thái thượng, triêu yết lễ hư hoàng. Ngọc Thanh Thủy Nguyên Tôn lập tức tuân lệnh, sắc!”

Ném lá bùa trong tay vào chậu gỗ trước mặt, ‘xèo’ lá bùa bắt đầu bốc cháy. Trong chậu gỗ, thanh tuyền đổ ra ào ào rồi bốc lên khí lạnh, là nước đá, vừa vặn đầy một chậu, trong veo mát lạnh.

Trư Bát Giới ở bên cạnh cổ vũ, phấn khích kêu lên: "Sư phụ uy dũng, sư phụ thực sự quá lợi hại, có thể hoá không khí thành nước đá, ngay cả lão Trư ta cũng không làm được.”

Trên xe ngựa, Sa Ngộ Tịnh cũng cười nói: "Nhị sư huynh, e rằng không bao lâu nữa sư phụ cũng có thể hàng yêu phục ma, đến lúc đó sư phụ sẽ bảo vệ chúng ta.”

Đường Tam Tạng mỉm cười, khiêm tốn nói: "Chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, đã làm trò cười rồi, không dám nhận, không dám nhận!”

Đưa tay nhúng vào trong nước đá, ‘a’ Đường Tam Tạng thoải mái kêu lên một tiếng, thực sự quá thoải mái.

Tôn Ngộ Không đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước, một cỗ yêu khí bốc lên trong tầm mắt, trong yêu khí còn trộn lẫn thi khí và ma khí hỗn tạp, chớp mắt lại biến mất.

Tôn Ngộ Không đột ngột đứng lên, quát lớn: "Tiểu hoà thượng cẩn thận một chút, có yêu quái ở gần đây.

Bát Giới, Sa sư đệ, các ngươi bảo vệ hoà thượng cho tốt, lão Tôn ta đi kiểm tra một chút.”

Sa Ngộ Tịnh đáp lại: "Sư huynh yên tâm!”

Tôn Ngộ Không lộn nhào một vòng lập tức xông vào dãy núi phía xa.

"Ngộ Không!”

"Ngộ Không!”

Đường Tam Tạng vội vàng kêu lên hai tiếng, trong lòng dâng lên lo lắng. Con khỉ hoang dã này, biết có yêu quái mà vẫn chạy lung tung, nếu yêu quái làm vi sư bị thương thì sao? Hắn liên tục gọi: "Bát Giới, Ngộ Tịnh, đến đây bảo vệ vi sư.”

"Vâng, sư phụ!”

"Đến đây!”

Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh lập tức cầm vũ khí trên tay chạy đến bên cạnh Đường Tam Tạng, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.

Một lúc sau, xung quanh cũng không có chuyện gì xảy ra. Đừng nói là yêu quái, ngay cả một con dã thú cũng không có.

Một con thỏ rừng nhảy qua trước mặt ba người bọn hắn, quay đầu lại nhìn ba người bọn hắn đầy tò mò.

"Ọc ọc!” Bụng Trư Bát Giới réo lên, đôi mắt nhỏ nhìn quanh bốn phía, bắt đầu thả lỏng, lười biếng nói: "Sư phụ, e rằng Hầu ca nhìn lầm rồi!”

"Bát Giới, tuy rằng ngày thường Ngộ Không cà lơ phất phơ, hấp ta hấp tấp, nông nổi bốc đồng, nhưng hắn sẽ không lấy yêu quái ra làm trò đùa.”

Trư Bát Giới bỏ Cửu Xỉ Đinh Ba xuống, nói: "Sư phụ không biết chứ, lúc trước Hầu ca đại náo Thiên Cung, đã từng bị Tư Pháp Thiên Thần bắt giữ, nhốt vào trong Luyện Đan Lô luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trong Luyện Đan Lô khói lửa bốc lên nghi ngút, sau khi ra khỏi đó, Hầu ca đã bị bệnh về mắt. Có lẽ vừa rồi bệnh mắt của hắn đã tái phát.”

"Ồ, còn có chuyện này sao?” Đường Tam Tạng có chút ngạc nhiên hỏi.

"Không tin thì ngươi cứ hỏi Sa sư đệ.”

"Ngộ Tịnh, lời sư huynh ngươi nói có đúng hay không?”

"Sư phụ, Nhị sư huynh nói đúng.”

Đường Tam Tạng do dự một lúc, có lẽ thực sự Ngộ Không đã nhìn lầm, nên hắn cũng thả lỏng nói: "Bát Giới, Ngộ Tịnh, các ngươi cũng tới ngâm tay đi! Hôm nay quá nóng rồi.”

"Được thôi!”

"Đa tạ sư phụ!”

Keng ~ Trư Bát Giới tiện tay ném Cửu Xỉ Đinh Ba xuống đất.