Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 980: Ta cũng là Nhân tộc




Khương Tử Nha cười lạnh một tiếng, híp mắt lại, một cỗ sát ý của người bề trên khóa chặt vào tên thanh niên. Lúc này hắn đang hoá thân thành Khương thừa tướng từng chỉ huy trận chiến giữa thần và quỷ.

Vẻ mặt của tên thanh niên thay đổi, nghi ngờ nhìn Khương Tử Nha, giống như nhìn thấy một vị Đại La Yêu Thần. Loại người coi chúng sinh như sâu bọ, coi trời đất như một ván cờ, coi rẻ mọi thứ đều có khí chất giống như vậy.

Khương Tử Nha bình tĩnh nói: "Hắc Sa đại yêu vương của Hắc Thạch Sơn trên Bắc Câu Lô Châu, một trăm tám mươi triệu tuổi, tu vi Thái Ất Kim Tiên, sử dụng pháp thuật hoá đất thành cát tung hoành Bắc Câu Lô Châu, là cường giả hiếm có của thế hệ trẻ Yêu tộc.”

Tên thanh niên đột nhiên đứng dậy, khí thế cuồn cuộn của Thái Ất Kim Tiên bộc phát, đè lên Bạch Cốt Động. Trong động lập tức ngập trần yêu vân, huyết sát ngút trời.

Khương Tử Nha không kinh ngạc mà còn vui mừng. Quả nhiên là một đại yêu đầu đầy nghiệp chướng, không biết nếu giết hắn thì bần đạo sẽ có bao nhiêu tiền đây.

Hắc Sa Yêu Vương âm u nói: "Làm sao ngươi biết ta?”

"Đương nhiên ta cũng có quan hệ của mình, bằng không sao lại tới hợp tác với ngươi?”

"Khương chưởng môn, ta thừa nhận trước đó ta đã đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi có nghĩ rằng, ta sẽ đồng ý liên thủ với ngươi chỉ vì ngươi biết một chút về ta?

Bây giờ ta vẫn muốn từ chối, Đường Tam Tạng là của ta, sẽ không bao giờ chia sẻ với người khác.”

"Ha ha, đúng là tiểu yêu quê mùa của Bắc Câu Lô Châu, không biết nên không sợ. Ngươi nghĩ rằng Hắc Sa Pháp Thuật có thể chống lại được Tôn Ngộ Không à?”

Hắc Sa cười lạnh nói: "Những gì ngươi biết chỉ là bề nổi mà thôi, sao có thể biết được nội tình của Yêu tộc ta truyền lại từ thời kỳ viễn cổ chứ?”

Khương Tử Nha bình tĩnh nói: "Cửu Chuyển Đồ Thần Đao!”

Đôi mắt của Hắc Sa đột nhiên mở to, kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết được? Người thấy đao pháp của tông môn ta đều đã chết.”

Khương Tử Nha nghiêm túc nói: "Ta thừa hưởng đại giáo của Thánh Nhân.”

Hắc Sa ngã ngồi xuống ghế, trong lòng vô cùng chấn động. Lúc trước cứ nghĩ đại giáo của Thánh Nhân thì thế nào? Thiên Đình Phật môn thì thế nào?

Hắc Sa Yêu Vương luôn cho rằng hồng hoang lấy thực lực làm trọng, đệ tử cùng cảnh giới bên dưới Thánh Nhân thì thế nào? Tự cho rằng bản thân mình không yếu hơn bất kỳ kẻ nào.

Nhưng hiện tại hắn lại có chút sửng sốt. Trước khi đến Tây Ngưu Hạ Châu, hắn chưa từng gặp mặt Khương Tử Nha, nhưng sao hắn biết được danh hào của mình? Thậm chí còn nhìn ra được quân bài tẩy mà mình đang che giấu, lẽ nào đại giáo của Thánh Nhân thực sự đáng sợ đến vậy sao?

Khương Tử Nha cười nói: "Đạo hữu, ta có thể nói thẳng với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ thua nếu như giao chiến với Tôn Ngộ Không.”

Ánh mắt Hắc Sa Yêu Vương lóe lên, hỏi: "Khương chưởng môn, ngươi có thể giúp ta thế nào?”

"Ta có thể giúp ngươi đánh bại Tôn Ngộ Không!

Hơn nữa, ngươi không nghĩ rằng bắt được Đường Tam Tạng là có thể hiến tế cho Thánh Nhân chứ? Thứ mà Thánh Nhân muốn là Kim Thiền Tử, chứ không phải là Đường Tam Tạng. Ngươi có biết thần thông Phản Bổn Quy Nguyên không?”

Hắc Sa Yêu Vương lập tức lắc đầu, Phản Bổn Quy Nguyên là cái gì? Hắn hoàn toàn không biết!

"Bần đạo biết cách hoá giải tạo hoá của Thiên Cương Thần Thông, có thể dùng Phản Bổn Quy Nguyên biến Đường Tam Tạng trở thành Kim Thiền Tử.

Hắc Sa Yêu Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta muốn một nửa Kim Thiền Tử!”

"Thành giao!”

"Ta muốn nửa trên.”

"Vậy thì không được!”

"Ta không muốn nửa dưới.”

"Sao chúng ta không chém dọc xuống?”

Ánh mắt Hắc Sa Yêu Vương sáng lên, cười nói: "Khương môn chủ nói rất đúng, vậy thì cứ theo ý của Khương môn chủ, chém dọc xuống.” Trong lòng hắn có chút kích động, Kim Thiền Tử sắp rơi vào tay ta rồi.

Hiện tại, có rất nhiều yêu vương tụ tập ở Tây Ngưu Hạ Châu. Hắc Sa Yêu Vương không hề nổi bật trong số các yêu vương, cũng không được xem là quá mạnh. Chỉ vì ở đây gần với Ngũ Trang Quán nên mới không có yêu vương nào đến làm bậy.

Để có được Đường Tam Tạng trong cuộc chiến khốc liệt, Hắc Sa Yêu Vương đã không ngại mạo hiểm, không phải chỉ vì trường sinh bất tử sao? Sau khi chuyện này thành công, một tên Khương Tử Nha nhỏ bé sao có thể là đối thủ của ta? Đệ tử Thánh Nhân chết còn ít sao? Hắc Sa Yêu Vương ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt lập loè bất định.

Khương Tử Nha nói: "Yêu Vương, ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Hắc Sa Yêu Vương đột nhiên tỉnh táo lại, cười nói: "Ta đang nghĩ sao đám người Đường Tam Tạng còn chưa tới? Bạch Cốt, ngươi đi kiểm tra xem Đường Tam Tạng còn cách đây bao xa?”

Bạch Cốt phu nhân cung kính đáp: "Vâng!” Nàng khom người lui ra ngoài, sau khi rời khỏi đại điện thì biến thành một hư ảnh xương trắng, lao thẳng lên trời.

Hắc Sa Yêu Vương cười nói: "Người đâu!”

Hai nữ yêu từ bên ngoài bước nhanh vào, cúi đầu quỳ xuống, cung kính nói: "Đại vương!”

"Đến thành trấn gần đây, đưa mười hài nhi một tuổi đến đây, chiên xào hầm nấu chiêu đãi Khương môn chủ.”

Hai nữ yêu cung kính đáp lại: "Vâng!”

Vẻ mặt của Khương Tử Nha thay đổi, nói: "Chờ đã!”

"Thế nào? Khương môn chủ không hài lòng? Hài nhi chưa tròn một tuổi ít có trọc khí là ngon nhất.”

Khương Tử Nha xấu xa nói: "Hắc Sa Yêu Vương, ta sợ ngươi quên ta cũng là Nhân tộc.”

Hắc Sa sững sờ, cười nói: "Quên, quên mất. Khoảng thời gian gần đây, trong tam giới vẫn luôn lưu truyền một lời đồn rằng, Khương chưởng môn lòng dạ độc ác, tàn nhẫn còn hơn Yêu tộc bọn ta. Ta cũng sắp quên mất Khương thừa tướng cũng là Nhân tộc, là lỗi của ta.

Nhưng mỹ vị của Nhân tộc, ngươi có thực sự muốn nếm thử?”

"Bần đạo muốn nếm thử thịt của sa hồ.”

Hắc Sa nheo mắt lại, sau đó thả lỏng, phất tay nói: "Đi bắt một ít dã thú, sơ chế sạch sẽ rồi trình lên đây.”

"Vâng!” Hai thị nữ kính cẩn lùi lại.