Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 928: Hỏa Sơn Tửu ướp lạnh




Trên con đường nhỏ dưới Hạ Giới, Đường Tam Tạng ngồi trong xe ngựa lướt khu trưng bày thương phẩm trên Tam Giới Thương Thành, nhân tiện lướt video, xem phát sóng trực tiếp. Phát sóng trực tiếp trên này rất hay.

Đường Tam Tạng ấn mở một video, Na Tra Tam thái tử ngồi trước một tòa cung điện, bên cạnh là một con chó nhỏ có hai sừng mọc trên cái đầu lông xù chạy quanh Na Tra.

Na Tra Tam thái tử trêu chọc Song Giác Cẩu, ngẩng đầu nói: "Các ngươi xem này, đây là một con hung thú gây rối vừa mới bị Tư Pháp Thần Điện bắt. Có ai muốn không? Chúng ta giao dịch riêng! Ta sẽ lấy giá hữu nghị!"

Đường Tam Tạng không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Ngộ Không, chúng ta có cần nuôi một con thú nhỏ không?"

"Nuôi thú nhỏ gì chứ? E là ngươi không biết mình đi đâu đúng không? Trên đường đi có biết bao yêu ma quỷ quái, há miệng một phát là ăn sạch nó luôn."

"Ngộ Không nói rất đúng, nếu nó vì bần tăng mà chết thì đúng là tội lỗi! A Di Đà Phật!"

Ting ting! Âm báo vang lên.

Danh sách hảo hữu nhảy ra, một bức ảnh chân dung mặc trang phục đế vương nhấp nháy.

Đường Tam Tạng lập tức ấn mở ảnh chân dung của Đế Vương, giao diện trò chuyện video bật ra. Phía đối diện là Lý Thế Dân nằm trong suối nước nóng, bên cạnh còn có mấy cung nữ hầu hạ.

Lý Thế Dân dựa vào cạnh suối nước nóng, cười ha hả hỏi: "Ngự đệ, đã lấy được kinh thư chưa?"

Đường Tam Tạng len lén liếc nhìn thị nữ mồ hôi đầm đìa bên cạnh rồi vội vã cúi đầu, chắp hai tay trước ngực trả lời: "Khởi bẩm bệ hạ, Tây Thiên đường xá xa xôi, đệ tử vẫn chưa đến Tây Thiên."

"Cứ đi từ từ, không vội! Ơ kìa ngự đệ, sao ngươi lại ngồi xe ngựa? Xe cơ quan trẫm tặng ngươi đâu rồi?"

"Haiz!" Đường Tam Tạng thở dài: "Đa tạ bệ hạ ban thưởng xe cơ quan, nó từng cứu mạng ta nhiều lần. Có điều, khi đi qua Ưng Sầu Giản, xe cơ quan không may bị một con tội long phá hỏng. Bây giờ bần tăng chỉ có thể dùng xe ngựa thay đi bộ."

Đường Vương hơi nhíu mày: "Yêu long nào mà có thể phá hỏng xe cơ quan của trẫm?"

"Nó là Tam thái tử của Tây Hải."

Đường Vương Lý Thế Dân lập tức hưng phấn, ngồi thẳng người hỏi: "Là Long Vương Tam thái tử hoàn khố trong truyền thuyết, kẻ bắt tay với Quan Thế Âm Bồ Tát âm mưu chia rẽ Vạn Thánh Công Chúa và Cửu Đầu Trùng phải không?"

Đường Tam Tạng gật đầu.

Tiểu Bạch Long ở bên ngoài phì mũi, trong lỗ mũi phun ra một luồng khí nóng. Nó quay đầu nhìn Trư Bát Giới với đôi mắt ngựa bừng bừng lửa giận, hồi đó chính ngươi tung tin đồn nhảm về ta.

Trư Bát Giới vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, thật sự không phải ta tung tin. Ta thề với Thiên Đình, nếu ta tung tin thì sẽ bị sét đánh, không được chết tử tế."

Trong xe ngựa lại có một giọng nói trầm thấp vọng ra: "Bệ hạ, ta lại thu nhận một đồ đệ, hắn là Thiên Bồng Nguyên Soái của Thiên Đình chuyển thế hạ phàm."

"Thiên Bồng Nguyên Soái? Chính là kẻ to gan đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát phải không?"

"Không sai, chính là hắn! Bồ Tát còn đặt pháp hiệu cho hắn là Trư Ngộ Năng.

"Ha ha, Trư vô năng? Xem ra Bồ Tát rất bất mãn về hắn!"

Mặc dù hai người cố ý đè thấp giọng nói, song ngoài Đường Tam Tạng ra, xung quanh xe ngựa đâu phải phàm nhân, ai cũng có thể nghe rõ tiếng nói trong buồng xe.

Ở đầu xe bên ngoài, nụ cười trên gương mặt Trư Bát Giới lập tức cứng đờ. Ta không đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát thật mà! Hơn nữa, năng lực của ta rất mạnh. Vút! Hắn vung roi ngựa, Bạch Long Mã lập tức phi như bay.

"Á!" Trong xe ngựa vang lên tiếng hét cùng tiếng va đập 'cộp cộp cộp', Đường Tam Tạng lắc lư trái phải, thân ảnh chao đảo.

"Dừng lại!"

"Chậm thôi, chậm thôi!"

...

Tiếng hét sợ hãi từ trong xe ngựa vang lên không ngừng.

Mãi lâu sau xe ngựa mới từ từ dừng lại, Đường Tam Tạng lảo đảo ra khỏi xe ngựa, xuống xe ngồi xổm bên đường nôn ra.

Trư Bát Giới vội vàng bước đến ngồi xổm bên cạnh, vừa vỗ lưng Đường Tam Tạng vừa quan tâm hỏi han: "Sư phụ, ngươi không sao chứ?"

"Ọe!" Đường Tam Tạng lại nôn tiếp.

"Ôi chao! Sư phụ, có phải người bị ốm rồi không? Phải làm sao mới ổn?" Trư Bát Giới vô cùng quan tâm đối phương, trên mặt viết đầy hai chữ 'lo lắng'.

Đường Tam Tạng xua tay, uể oải nói: "Nhanh quá! Bát Giới, ngươi đánh xe nhanh quá, cho ta nghỉ ngơi một lát."

Đường Tam Tạng ngồi lên tảng đá bên cạnh trong chốc lát, sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt. Hắn oán trách: "Bát Giới, sao ngươi lại đánh xe nhanh như vậy?"

"Sư phụ, đây là lần đầu tiên lão Trư ta đánh xe nên vẫn chưa quen. Sư phụ yên tâm, sau này lão Trư ta nhất định sẽ chăm chỉ học kỹ thuật đánh xe."

Thái độ nhận lỗi của Trư Bát Giới vô cùng thành khẩn, vô cùng tốt, vì vậy Đường Tam Tạng không tiện nói gì thêm. Tuy đồ đệ hơi đần nhưng vẫn tôn trọng sư phụ, khác một trời một vực với hầu tử kia.

Đường Tam Tạng xoa phần eo, than thở trong đau đớn: "Ôi cái eo của vi sư!"

Trư Bát Giới lập tức xoay người đi đến cạnh xe ngựa, sau đó mở hành lý trên càng xe, lấy một chiếc bình lưu ly tinh xảo. Hắn bước nhanh đến bên cạnh Đường Tam Tạng cười làm lành: "Sư phụ, đây là đồ uống đệ tử mang theo, người uống một chút cho đỡ mệt. Để ta mở cho người." Hắn búng ngón tay, pặc... nắp bình bắn ra.

Đường Tam Tạng nhận bình lưu ly rồi uống một ngụm, lập tức ho sặc sụa không ngừng. Hắn thốt lên đầy khó tin: "Bát Giới, đây là rượu sao?"

"Đúng vậy, Hỏa Sơn Tửu ướp lạnh, băng hỏa giao hòa, hương vị tuyệt vời."