Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 922: Người ta chẳng làm gì hết




Phía Đông của hình chiếu hồng hoang thế giới hiện ra một đốm kim quang. Khu vực kim quang bất chợt phóng to, những hình chiếu khác đều trở nên hư ảo. Mây trắng bay qua thiên sơn, trong hình chiếu xuất hiện một khoảng cung điện nguy nga, đốm vàng lấp lóe trong quần thể cung điện.

Cung điện tiếp tục phóng đại, từng tòa kiến trúc lộng lẫy lướt qua. Không ít Phật Đà, Bồ Tát biến sắc vì đây là Thiên Đình.

Một kiến trúc hình bầu dục xuất hiện trước mắt chúng Phật, đến cả Như Lai cũng thay đổi sắc mặt, Bạch Cẩm!

Bùm! Đốm sáng màu vàng nổ tung rồi biến mất, hình ảnh cũng đột ngột dừng lại. Một tòa cung điện kỳ lạ tọa lạc trong hình chiếu, hai chữ 'Điểu Sào' trên tấm bảng tỏa sáng lấp lánh.

Chúng Phật Đà, Bồ Tát bất giác nhìn Như Lai Phật Tổ, không ngờ người cướp áo cà sa lại là Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình, vậy phải làm sao bây giờ?

Quan Thế Âm Bồ Tát tức giận nói: "Phật Tổ, Câu Trần Đại Đế cướp đoạt Phật bảo, đây là muốn trở mặt khai chiến với Phật Giáo ta đúng không?"

Định Quang Hoan Hỉ Phật vung tay áo, giận dữ quát: "Phật Tổ, Câu Trần Đại Đế nhiều lần cản trở, không tiến hành Tây Hành lấy kinh cũng được!"

Vô số Phật Đà, Bồ Tát dưới tọa đều thấp giọng bàn tán xôn xao.

Đột nhiên, Mã Nguyên Tôn Vương Phật lên tiếng: "Phật Tổ, có lẽ đây là một cơ hội. Cướp đoạt Phật bảo một cách trắng trợn, quấy nhiễu Tây Hành, lần này Bạch Cẩm chủ động kết nhân quả, cho dù ầm ĩ đến chỗ Thánh Nhân giáo chủ thì Bạch Cẩm cũng đuối lý.

Sao chúng ta không nhân cơ hội này dấy binh đến Thiên Đình trấn áp Bạch Cẩm? Cho dù không thể trấn áp hắn thì cũng có thể loại bỏ hắn ra khỏi kế hoạch Tây Hành, khiến hắn không thể tiếp tục nhúng tay vào Tây Hành."

Vẻ mặt Như Lai Phật Tổ thoáng thay đổi. Không sai, mặc dù hắn rất tức giận vì Cẩm Lan Cà Sa bị cướp mất, nhưng đây đúng là cơ hội tốt hiếm có khó tìm. Hơn nữa, chuyện này càng ầm ĩ càng tốt. Khóe môi nở nụ cười, Bạch Cẩm sư đệ, không thể ham món lợi nhỏ, pháp bảo của ta không dễ lấy đâu. Trong lượng kiếp không ai có thể ngăn cản nhân quả này.

Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "A Y Nạp Phạt!"

Một hòa thượng trung niên trọc đầu đi từ bên ngoài vào, cung kính thi lễ: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"

"Truyền chỉ đến Nhiên Đăng Cổ Phật và Cụ Lưu Tôn Cổ Phật, lệnh cho bọn hắn triệu tập trăm vạn Phật Đà, La Hán, Bồ Tát, Kim Cương đến Thiên Đình trấn áp Câu Trần Đại Đế phương Đông.

Quan Thế Âm Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát phò tá."

Quan Thế Âm Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát và Phổ Hiền Bồ Tát đồng loạt cúi đầu đáp: "Vâng!"

A Y Nạp Phạt kinh ngạc hỏi: "Thế tôn, lẽ nào Phật Giáo ta muốn khai chiến với Thiên Đình?"

"Câu Trần Đại Đế trắng trợn lấy mất Phật bảo của ta, hẳn là hiểu rõ nhân quả. Mau đi truyền lệnh đi!"

A Y Nạp Phạt ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ trả lời: "Tuân chỉ!"

Hắn xoay người đi ra ngoài, cõi lòng nặng trĩu. Một khi Phật Giáo và Thiên Đình khai chiến, chắc chắn sẽ sinh linh đồ thán, tam giới gặp họa.

"Phật Tổ, gượm đã!" Một giọng nói thình lình vang lên trong đại điện.

Chúng Phật nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một Phật Đà đầu trọc đứng dậy.

Như Lai Phật Tổ hỏi: "Kim Quang Phật có gì chỉ giáo?"

Kim Quang Phật chắp hai tay trước ngực thi lễ, khom người nói: "Hai lượng kiếp trước ta kết giao với Bạch Cẩm. Tên này âm hiểm xảo quyệt, tuyệt đối không thể khinh thường. Ta không cho rằng Bạch Cẩm sẽ tham pháp bảo mà làm ra chuyện tệ hại như vậy."

Trường Nhĩ Định Quang Tiên bỗng quay đầu nhìn sang, trong mắt lóe lên tia sáng. Kim Quang Tiên! Ngày xưa khi còn ở Tiệt Giáo, Kim Quang Tiên là thủ hạ của Quy Linh thánh mẫu, đã gây ra nhiều rắc rối cho chúng tiên dưới trướng Đa Bảo. Sau đó, hắn bị bắt trong Phong Thần Chiến. Về sau, Phật Giáo phát sinh chư cường tranh bá, tranh giành vị trí Phật Tổ. Nếu không phải vì tăng cường thực lực của thuộc hạ dưới tọa Như Lai Phật Tổ, hắn đã bị đánh thành tọa kỵ từ lâu rồi, vậy mà bây giờ còn dám lên tiếng.

"Kim Quang, ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi vẫn còn muốn quay về dưới tọa Bạch Cẩm?" Định Quang Hoan Hỉ Phật buột miệng quát.

Kim Quang Phật bình tĩnh cất lời: "Ta chỉ nhắc nhở các ngươi đừng quên Bạch Cẩm rất đáng sợ. Trước đây hắn là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, thủ đoạn cao siêu.

Đệ tử ngoại môn tổn thất trong tay hắn không một vạn thì cũng tám ngàn, ngươi cho rằng một nhân vật đáng sợ như thế sẽ chủ động kết nhân quả ư?"

Kim Quang Tiên nghẹn lời không nói được gì.

Như Lai Phật Tổ cũng đề cao cảnh giác. Không sai, Bạch Cẩm không phải người lỗ mãng như vậy. Hắn chậm rãi nhắm mắt liên lạc với hộ pháp Già Lam của Đường Tam Tạng.

Chúng Phật còn lại đều im lặng, chăm chú nhìn Như Lai Phật Tổ.

Chốc lát sau, Như Lai Phật Tổ mở mắt ra, nét mặt cứng đờ, khóe miệng giần giật, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin. Không ngờ Đường Tam Tạng lại bán Cẩm Lan Cà Sa?

Đột nhiên Trư Cương Liệp cảm thấy sau lưng có gì đó không ngừng cọ qua cánh tay, nhè nhẹ, mềm mại, ngưa ngứa.

"Hì hì, nương tử, ngươi đừng cọ ta nữa, khi nào đến Vân Sạn Động, lão Trư ta sẽ chơi với ngươi."

Cao Thúy Lan nhỏ nhẹ nói: "Lang quân, người ta chẳng làm gì hết!"

Trư Cương Liệp tùy ý thò tay ra sau lưng túm một phát, kéo một mảnh vải đến phía trước. Một chiếc áo choàng đen lọt vào tầm mắt hắn, trên áo choàng còn có vân văn thêu bằng chỉ công đức.

"Má ơi!" Trư Cương Liệp sợ hãi hét to, lập tức quẳng Cao Thúy Lan xuống, cuống quýt chạy về phía trước.