Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 920: Lời đồn cướp áo cà sa




Như Lai Phật Tổ trầm ngâm không nói, trong lòng vẫn không quá thoải mái, thật sự là bị Bạch Cẩm chọc giận, Đường Tam Tạng đúng là một tên đại ngốc tử, chỉ vì hai ngàn Công Đức Kim Tiền mà đem trọng bảo của Phật Giáo bán đi, còn chẳng đáng tin bằng Kim Thiền Tử năm đó.

Như Lai Phật Tổ tiếp tục nói: "Giảng kinh kết thúc, tất cả chúng Phật trở về đi.”

Tất cả Phật Đà, Bồ Tát, La Hán đứng dậy, chắp hai tay cung kính hành lễ nói: "Đa tạ Thích Ca!” Sau đó xoay người, quy củ bước ra ngoài.

Một lát sau, bên trong đại điện cũng chỉ còn lại Như Lai Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát, Linh Cát Bồ Tát, Định Quang Hoan Hỉ Phật, Mã Nguyên Tôn Vương Phật, Tì Lô Phật, vân vân…

Trường Nhĩ Định Quang Tiên không hiểu hỏi: "Phật Tổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không phái Phật binh đến uy áp Thiên Đình?”

Như Lai Phật Tổ bất đắc dĩ nói: "Là do Đường Tam Tạng đem áo cà sa bán cho ngân hàng Tam Giới.”

Trường Nhĩ Định Quang Tiên đột nhiên mở to hai mắt. Cái gì? Đường Tam Tạng bán áo cà sa? Sao hắn dám làm vậy?”

Nguyên thần của những Bồ Tát Phật Đà khác cũng nhảy dựng lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi, cho dù đã nghĩ tới đủ loại lý do, nhưng không ai có thể ngờ tới được việc Đường Tam Tạng bán áo cà sa? Không phải nói là sau khi trải qua mười kiếp tu hành, hắn đã thành cao tăng đắc đạo hay sao? Đây là việc mà cao tăng đắc đạo có thể làm ra?

Quan Thế Âm Bồ Tát nhíu mày hỏi: "Hay là do Bạch Cẩm cường thế lấy đi?”

"Không phải hắn cường thế lấy đi mà là Đường Tam Tạng nguyện ý bán.”

Chuyện này là do Như Lai Phật Tổ nghe được từ chỗ hộ pháp Già Lam, kể lại mọi chuyện cho tất cả mọi người ở đây nghe một lần. Chúng Phật hai mặt nhìn nhau, vì không có tiền trả nợ, hắn lại dám bán áo cà sa đi, Đường Tam Tạng này thật đúng là một nhân tài cực phẩm! Rất muốn dúi đầu hắn vào chảo dầu chiên lên.

Trường Nhĩ Định Quang Tiên không cam lòng nói: "Phật Tổ, chẳng lẽ chúng ta cứ phải nhịn như thế này sao?”

Sắc mặt Như Lai Phật Tổ khẽ động, nếu cứ tiếp tục nhịn như thế này, đừng nói tới người khác, ngay cả chính mình cũng không cam lòng, nhưng nếu muốn trả thù Bạch Cẩm thì chuyện áo cà sa không phải là lý do để làm như vậy, giữa hai bên không có nhân quả.

Vẻ mặt Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ động, nói: "Phật Tổ, ngài còn nhớ rõ chuyện Tây Hải không? Thiên Bồng Nguyên Soái lãnh đạo thủy quân cho người tung tin đồn khắp tam giới, dắt mũi thế nhân, che đậy sự thật bằng một câu chuyện giả dối, làm ô uế thanh danh Phật môn ta.”

"Quan Thế Âm Bồ Tát, ngươi cũng muốn dùng chuyện tương tự để đối phó với Bạch Cẩm sao?” Giọng nói to lớn của Như Lai Phật Tổ vang vọng trong Đại Lôi Âm Tự.

Quan Thế Âm Bồ Tát lạnh lùng nói: "Phật Tổ minh giám, đây là phương pháp ăn miếng trả miếng, cũng nên để cho Bạch Cẩm nếm thử loại tư vị bị vu khống này.” Vừa nghĩ đến sự kiện Tây Hải, trong lòng nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sắc mặt Tì Lô Phật khẽ động, cũng nói: "Phật Tổ, Bạch Cẩm từng dùng lời đồn vu khống và các thủ đoạn khác đối với Phật môn ta, chúng ta tất nhiên cũng có thể dùng thủ đoạn y như vậy để đáp lễ.”

Linh quang của Phổ Hiền Bồ Tát đột nhiên lóe lên, nói: "Phật Tổ, sau chuyện Tây Hải, ta đã nghiên cứu phương pháp tạo dựng và lan truyền tin đồn. Muốn dùng phương pháp này, chủ yếu là ở chỗ dẫn dắt mọi người như thế nào, còn về chuyện lời đồn có đúng hay không đúng thì đó lại không phải là vấn đề quan trọng. Chỉ cần dẫn dắt tốt, một truyền mười, mười truyền trăm, thế nhân sẽ tự tạo ra một câu chuyện hoàn mỹ, chúng ta chỉ cần cho bọn họ một đề tài là được.”

Những Phật Đà Bồ Tát khác cũng nhìn Như Lai Phật Tổ, kính xin Phật Tổ quyết định, giọng điệu này là tuyệt đối không thể nhịn.

Như Lai Phật Tổ hơi trầm ngâm, trong lòng hạ quyết tâm, chỉ tính riêng mỗi lời đồn đãi không thôi thì không là cái gì, lần này còn phải khiến lời đồn thành sự thật.

"A Y Nạt Phạt, ngươi đi truyền pháp chỉ cho Thiên Đình, lấy danh nghĩa Phật Giáo phương Tây trách cứ chuyện Câu Trần Đại Đế cướp áo cà sa, ra lệnh cho hắn nhanh chóng trả lại áo cà sa.”

"Phật Tổ, chúng ta không có chứng cứ.”

"Áo cà sa của Bạch Cẩm chính là chứng cứ, ngươi đi đi!”

"Đệ tử tuân lệnh!” A Y Nạt Phạt xoay người đi ra ngoài.

"Phổ Hiền Bồ Tát, ngươi phụ trách lan truyền chuyện này ra khắp Tam Giới.”

Ánh mắt Phổ Hiền Bồ Tát sáng lên, chiêu này của Phật Tổ thật sự quá tuyệt vời! Không cần bịa đặt ra một câu chuyện hư vô mờ ảo, chỉ cần truyền pháp chỉ xuống Thiên Đình, sau khi chuyện này truyền ra ngoài, tất sẽ có chúng sinh tam giới tò mò tới tìm tòi. Dùng trí tuệ của bọn họ bịa đặt ra một câu chuyện hoàn chỉnh, hơn nữa còn có Phật Tổ trực tiếp đưa bái thiếp chất vấn Thiên Đình, khiến cho thông tin này càng thêm chân thật đáng tin cậy. Phổ Hiền Bồ Tát chắp hai tay cung kính hành lễ đáp: "Tuân pháp chỉ!”