Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 910: Chờ ta thành công sẽ cho hắn đẹp mặt




Không lâu sau, trong điện của Địa Phủ Địa Tạng Vương bày yến hội, trên bàn bày đủ loại rượu thơm thức ăn ngon, Địa Tạng Vương Bồ Tát và Nam Vô Tài Công Đức Phật đã ngồi vào bàn.

Nam Vô Tài Công Đức Phật nhìn thức ăn ngon trên bàn chỉ biết thầm cảm thán, đã sớm nghe nói Địa Tạng Vương tọa trấn Địa Phủ, độ hóa quỷ hồn vô lượng, thu được vô số công đức, hôm nay được chứng kiến tận mắt mới biết không ngoa chút nào, một bữa tiệc liền phong phú như thế, thật sự là làm Phật sung sướng.

Nam Vô Tài Công Đức Phật lại nghĩ đến khoản vay nặng lãi của bản thân với Di Lặc Phật và Dược Sư Phật, giờ nhìn thấy một vị Bồ Tát có tiền liền trở nên nhút nhát, cung kính nói: "Đa tạ Bồ Tát khoản đãi, không biết Bồ Tát cho vơi ta đến là có chuyện gì muốn dặn dò?"

Địa Tạng Vương cười ha ha: "Ta cũng không dám dặn dò gì ngươi, hiện tại ngươi là Phật, ta chỉ là một Bồ Tát thôi.

Trước kia ngươi từng ngồi dưới nghe giảng, hiện giờ ngươi lại dẫn đầu thành Phật, thật sự là thế sự khó lường!”

Nam Vô Tài Công Đức Phật nghe xong cũng bối rối, Địa Tạng Vương Bồ Tát tìm ta để gây chuyện hả? Đừng thấy mình là Phật, hắn là Bồ Tát, nhưng xét về cả hai mặt là Phật pháp và tu vi thì hắn đều kém xa Tàng Vương, khoảng cách giữa bọn hắn giống như khoảng cách giữa trời và đất, khó thể vượt qua, nếu Địa Tạng Vương cố ý làm khó thì hôm nay nhất định là hắn khó đi ra khỏi Địa Phủ.

Nam Vô Tài Công Đức Phật vội vàng giải thích: "Khi xưa cũng không phải là ta muốn phản bội Bồ Tát, chỉ là đại đạo ở phía trước, ta phải đi về phía trước.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát cười ha ha: "Không cần giải thích, ta hiểu!

Khi đó chuyện của Như Lai đã thành, ta cũng không thể làm khác, cho dù ngươi không đi đầu nhập Như Lai, ta cũng sẽ cho ngươi đi, giữa ngươi và ta dù sao cũng có một ít tình nghĩa truyền đạo, ta làm sao có thể cản ngươi đi tới đại đạo?

Nam Vô Tài Công Đức Phật cảm động kêu lên: "Đa tạ Bồ Tát!"

Địa Tạng Vương Bồ Tát đưa tay ý mời, cười nói: "Nào, xin mời dùng.”

“Đa tạ Bồ Tát!” Nam Vô Tài Công Đức Phật cầm lấy đũa rồi vươn dài tay ra phía trước gắp đồ.

Địa Tạng Vương Bồ Tát đột nhiên cảm thán: "Nam Vô Tài Công Đức Phật, đáng lẽ bữa cơm này chúng ta phải ăn cùng nhau từ lâu rồi, chỉ là trước kia ta không nhìn thấu mà thôi, hiện tại ta có con đường mới, hết thảy cũng nên buông xuống.”

Nam Vô Tài Công Đức Phật khựng tay giữa không trung, mỉm cười buông đũa ngọc xuống rồi nói: "Bồ Tát có thể nghĩ thoáng như vậy là chuyện tốt, ngày sau chúng ta cũng có thể đi lại nhiều hơn.

Không giấu Bồ Tát, tuy rằng ta đã thành Phật trăm triệu năm, nhưng kỉ niệm sâu sắc nhất trong trí nhớ vẫn là thời gian ngồi xuống nghe Bồ Tát kiến kinh.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát cười ha ha: "Ta nhớ rõ, khi đó ngươi thích nhất là đặt câu hỏi.”

Nam Vô Tài Công Đức Phật cung kính nói: "Bồ Tát giảng pháp luôn có thể làm cho đệ tử có cảm ngộ.”

Địa Tạng Vương đưa tay mời, lại thúc giục lần nữa: "Mau ăn đi! Cứ để đó mãi lại nguội mất.”

Nam Vô Tài Công Đức Phật mỉm cười rồi gật đầu, hắn cầm lấy đũa ngọc trên bàn, đưa tay gắp đồ ăn phía trước.

Địa Tạng Vương Bồ Tát lại đột nhiên lại cảm thán lần nữa: "Từ sau khi các ngươi rời đi, ta cũng thấy cô đơn hơn nhiều, ở Linh Sơn có ai bắt nạt ngươi hay không?"

Nam Vô Tài Công Đức Phật nhìn môi vượn ở phía trước, lại nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát đang đặt câu hỏi đầy quan tâm, một lần nữa hắn buông đũa ngọc trên tay xuống, mỉm cười nói: "Đa tạ Bồ Tát quan tâm, đệ tử ở Linh Sơn rất tốt, mỗi ngày kết giao ba năm vị hảo hữu, giảng kinh thuyết pháp, rất là nhàn nhã.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát vui mừng nói: "Như vậy thì tốt! Như vậy thì tốt, ta cũng có thể yên tâm.”

Rồi lại vươn tay mời: "Ăn nhanh, xin cứ dùng bữa!"

Nam Vô Tài Công Đức Phật lại cầm lấy đũa ngọc trên bàn, vội vã gắp đồ.

Địa Tạng Vương Bồ Tát đột nhiên nói: "Nghe nói ngươi vay nặng lãi rất nhiều?"

"Khụ khụ!" Nam Vô Tài Công Đức Phật sặc, vội ho khan hai tiếng, tay hắn dừng lại giữa không trung, nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát vẫn tha thiết quan tâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem buông đũa ngọc, hắn rặn ra một nụ cười: "Chỉ là một ít tiền nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến, ta có chừng mực, xoay vòng cũng vẫn ổn, đa tạ Bồ Tát quan tâm.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát cười nói: "Như vậy là tốt rồi, nếu có việc cứ dũng cảm mà nói với ta, trước kia không dám nói, sau này ta sẽ giúp ngươi.”

Hắn lại vươn tay ý mời, cười ha hả nói: "Ăn thức ăn, ăn thức ăn đi!"

Nam Vô Tài Công Đức Phật cười gượng nói: "Hay là nói xong lại ăn đi! Không vội vàng chút thời gian ấy.”

Hai mắt hắn lóe lên, tò mò hỏi: "Bồ Tát, chẳng lẽ ngài muốn thành Phật sao?"

Địa Tạng Vương Bồ Tát lắc đầu, ra vẻ cao thâm nói: "Không thể nói, không thể nói! Ngươi chỉ cần biết, từ nay về sau ta sẽ che chở cho ngươi, ta có khả năng này.”

Nam Vô Tài Công Đức Phật thầm kết luận, có việc, nhất định là có việc tốt, hơn nữa còn là một chuyện tốt, hắn lập tức chuyển giọng than đời: "Bồ Tát, thật ra ta sống cũng không dễ dàng gì!

Phật Tổ có thân tín của mình, bọn hắn đều khinh thường những Phật Đà Bồ Tát gia nhập sau như chúng ta, không ai coi trọng ta cả, cũng chỉ có Bồ Tát còn nhớ đến đệ tử.”

Địa Tạng Vương Bồ Tát lạnh mặt, hắn vỗ bàn một cái thật lớn, giận dữ quát to: "Tên Phật Tổ Như Lai đó, chờ ta thành công sẽ cho hắn đẹp mặt.”