Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 864: Tam Giới Thương Thành




Cô Lương vội vàng lấy tay che búi tóc trên đầu mình lại, vẻ mặt đau khổ nói: "Không thể nào, sao chính ta cũng không biết?"

Bạch Cẩm cười nói: "Bởi vì ngươi không thể nhìn thấy!"

Vẻ mặt Cô Lương đáng thương nhìn về phía Thạch Cơ, ngươi cũng không nói cho ta biết!

Thạch Cơ quay đi, cố nén cười nói: "Như vậy có vẻ ngươi càng thành thực hơn, không có gì là không tốt cả."

Cô Lương hoàn toàn suy sụp, ôm chân ngồi xổm trên ghế, hai cái búi tóc trên đầu cũng sụp xuống, bộ dạng bất lực. Thực thương tâm thực ủy khuất, nhìn sư huynh của mình mà xem, lại nhìn sư tỷ mà xem, các người đều bắt nạt ta.

Bạch Cẩm ho khan một tiếng, tiếp tục phân phó: "Hạ Giới giao cho Cô Lương và Vân Tiêu là không có vấn đề gì, về phần tu sĩ thương gia thì giao cho Thạch Cơ và Thân Công Báo. Thân Công Báo giao thiệp rộng, hắn có thể cung cấp một lượng lớn tin tức của tu sĩ cho ngươi lựa chọn."

Thạch Cơ gật đầu nói: "Được!"

"Tu sĩ ngân hàng cũng giao cho ngươi phụ trách."

"Được!"

Cô Lương trầm mặc vài giây, lại không nhịn được nói chen vào: "Sư huynh, chúng ta đều làm, vậy ngươi làm cái gì?"

"Ta đương nhiên đi phụ trách các thượng phẩm, cây bàn đào ở Dao Trì, hạt sen ở Huyết Hải, nhân sâm ở Ngũ Trang Quán, lá trà ở Đại Xích Thiên, các ngươi có thể xử lý chúng không?"

Cô Lương lắc đầu liên tục, đây là chuyện khó vẫn nên để sư huynh phụ trách!

"Hiện tại đã tạm hoàn thành xong việc này, luyện chế Tam Giới Thương Thành cũng không quá phức tạp, quan trọng nhất chính là phù triện. Hiện tại ta truyền cho các ngươi, các ngươi luyện chế một ít đưa cho những thương gia nguyện ý ở lại, về phần trong tương lai nếu quy mô sản xuất lớn hơn thì sẽ chọn cơ sở khác."

Hai người cùng gật đầu đáp: "Vâng!"

"Tiểu Kim, truyền phù triện cho các nàng."

"Vâng thưa chủ nhân!"

Hai tấm phù triện bay ra từ trong cơ thể Bạch Cẩm, bay về phía Cô Lương và Thạch Cơ.

Cô Lương Và Thạch Cơ cùng giơ tay tiếp nhận phù triện, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Bạch Cẩm đứng lên khỏi chủ vị, nói thầm: "Lúc này thành hay bại mới chỉ là bắt đầu, nếu thành công, hồng hoang sẽ bắt đầu một thời đại mới, tiền tệ lưu thông vạn giới, những điều ta nói cũng sẽ thành sự thật."

Bạch Cẩm đứng tại chỗ, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, hiện tại đại thế lại ở Phật Giáo, nhỡ may vận khí không tốt mà thất bại thì phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó ta tìm ai khóc đây?

Bạch Cẩm vươn tay hất chiếc phát quan bằng ngọc bích. Đinh~ một âm thanh giòn giã vang lên.

Một đám Công Đức Khánh Vân xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, Công Đức Kim Tiền bên trên chất đống thành dãy núi liên miên, tiền trên núi phát ra ánh sáng lấp lánh. Trên mỗi ngọn núi là từng gốc Công Đức Linh Châu kim sắc sinh trưởng, mỗi một cây đều phát ra ánh sáng.

Công Đức tùng bách, Công Đức cỏ linh chi, Công Đức kim hoa, biến Công Đức Khánh Vân thành một tấm gương kim tiền.

Bạch Cẩm vươn tay chỉ vào Công Đức Khánh Vân, từ trên núi tiền tài có một khối đá lớn bay lên, trôi lơ lửng trên khánh vân. Rầm~ Vô số tiền tài cấu thành cự thạch, cự thạch biến thành một phương tế đàn.

"Mời Thiên Đạo phủ xuống."

Oành~ Một tiếng động kinh thiên động địa làm chấn động nguyên thần Bạch Cẩm, một tia đạo vận thật lớn, thật sâu thẳm, thật thâm thúy khó có thể hiểu được giáng xuống.

Trong tam hoa có một thiếu niên mặc áo lông vũ màu trắng bước ra, sắc mặt tường hòa hơi tản ra bạch quang, trông có vẻ thuần khiết tự nhiên, đúng là Thiện Thi của Bạch Cẩm - Bạch Tiểu Cẩm.

Bạch Tiểu Cẩm cúi đầu trước tế đàn chắp tay thi lễ nói: "Hiến tế ngàn vạn Công Đức Kim Tiền cầu Thiên Đạo phù hộ! Mong vận may liên tục."

Tiền tài tạo thành Công Đức Tế Đàn, oành một cái bốc cháy lên, Công Đức Kim Tiền hòa tan trong ngọn lửa cháy mạnh, hóa thành khói nhẹ màu vàng bay lên cao ba thước rồi đột nhiên biến mất.

Sau một lát thiêu đốt Công Đức Tế Đàn không còn sót lại chút gì, âm thanh thâm thúy kia cũng dần biến mất.

Bạch Cẩm thu hồi Công Đức Khánh Vân vào tay, nói nhỏ: "Đã nhận tiền rồi thì làm cho tốt, nếu làm tốt thì lần sau sẽ hiến tế nhiều hơn một chút. Còn làm không tốt thì lần sau sẽ không có, ngươi phải cố lên!"

Ngay sau đó, trước mặt Bạch Cẩm hình thành một cái động màu đen cắn nuốt tất cả vào bên trong.

U Minh thế giới, bên trên hồ nước trong suốt, một chiếc thuyền lá nhỏ đang dập dềnh. Trên thuyền, Bình Tâm đang dùng cây cỏ trong tay đan thành những con vật nhỏ, Bạch Cẩm chèo thuyền ở phía đối diện.

Rất nhanh, một con hạc trắng xuất hiện trên tay Bình Tâm nương nương.

Bạch Cẩm khen ngợi nói: "Nương nương thật là khéo tay!"

Bình Tâm nương nương mỉm cười đưa con bạch hạc bện bằng tre ra, nói: "Ngươi thích liền cho ngươi."

Bạch Cẩm lập tức vươn tay nhận lấy, cảm kích nói: "Đa tạ nương nương!"

"Cái kia gọi là Tam Giới Thương Thành, chẳng phải ngươi phải đi Tây Thiên lấy kinh sao?”

"Nương nương, thất Thánh định Tây Du, cho dù ta có bảy lá gan thì cũng không dám quấy rối! Tuy rằng đệ tử thật sự có chút bất mãn đối với việc đi Tây Du lấy kinh, nhưng đệ tử cũng không có ưu điểm nào khác ngoài việc giỏi chịu đựng."