Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 836: Đến Đâu Suất Cung




Bên kia, đại yến ở trong Điểu Sào, Bạch Cẩm lấy ra món thịt kim thiền trân quý sưu tầm mấy năm nay, làm cho cả đại yến đều là thịt kim thiền.

Tiệc rượu qua đi, đại đội chấp pháp, Tư Pháp Thiên Thần, Chân Vũ Đại Đế nhìn Bạch Cẩm rời đi cùng Đồ Sơn Tích Ngọc.

Bạch Cẩm mang theo Đồ Sơn Tích Ngọc vừa đi vừa nói chuyện: "Từ sau khi sư bá trở lại Thiên Đình, mỗi ngày đều làm chuyện luyện đan buồn tẻ để giải tỏa buồn phiền trong lòng, ta cũng có thể nhìn ra sư bá không mấy vui vẻ."

"Luyện đan? Trước kia không phải hắn không thích luyện đan sao!"

"Đúng vậy! Bá mẫu ngài vẫn nên quản sư bá đi! Theo ta được biết, một người ở yên một chỗ quá lâu sẽ trở thành trạch nam, sư mẫu ngài hẳn là nên đưa sư bá ra ngoài nhiều một chút."

Đồ Sơn Tích Ngọc tươi cười gật đầu, trong đầu nghĩ đến hình ảnh mình cùng Lí Nhĩ du sơn ngoạn thủy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Bạch Cẩm cùng Đồ Sơn Tích Ngọc cách Đâu Suất Cung ngày càng gần.

Bên trong đại điện Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân đột nhiên mở to mắt, mắt phải giật giật, lẩm bẩm nói: "Không đúng, rất không đúng~ Loại cảm giác này…" Hắn vội vàng bấm tay tính toán, ngón tay động rất nhanh liền xuất hiện một bản đồ bát quái xoay tròn phía trên bàn tay.

Thái Thượng Lão Quân dừng động tác lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, Bạch Cẩm cái tên tiểu tử này thế mà lại muốn hại mình, không phải ngươi nói ngươi hiểu rồi sao?"

Thái Thượng Lão Quân vội vàng đứng lên khỏi chỗ ngồi, kích động kêu: "Kim Giác, mau đưa Đại Giác Ngưu tới đây."

Lão Quân chạy nhanh tới hậu viện, vừa mới chạy được hai bước thì quay lại bức tường bên cạnh gỡ bức tranh chân dung nữ tử xuống, trịnh trọng thu hồi rồi chạy trối chết.

Thái Thượng Lão Quân cũng không phải Thánh Nhân Tam Thi, mà chỉ là một tia phân thân chuyển thế. Khi còn ở Hạ Giới hắn lấy việc giảng đạo là chính, cũng không có tu hành cho nên sau khi trở thành thần, tuy rằng địa vị được tôn sùng nhưng thực lực lại không mấy cao cường. Nếu nói là trốn chạy thì cưỡi Đại Giác Ngưu sẽ nhanh hơn một chút.

Bên trong hậu viện, Kim Giác dắt Đại Giác Ngưu chậm rì rì đi tới, nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, chúng ta phải đi đâu."

Thái Thượng Lão Quân xoay sừng Đại Giác Ngưu lại, vội vàng nói: "Đi! Phía trước không thể đi, chúng ta đi phía sau."

Đại Giác Ngưu nghe theo Thái Thượng Lão Quân hướng về phía sau chậm rì rì mà đi, Kim Giác cũng không hiểu gì cả, đi phía sau?

Ngân Giác ngáp ngủ từ trong phòng đi ra, vừa nhìn đã thấy Thái Thượng Lão Quân đang cưỡi Đại Giác Ngưu rời đi, nghi hoặc lẩm bẩm: "Chạy ra phía sau làm cái gì, phía sau cái gì cũng không có." Hắn lười biếng duỗi eo, haizz ~ sư phụ ngày càng không thương mình.

Đi ngang qua hoa viên, Thái Thượng Lão Quân cưỡi Đại Giác Ngưu đi về phía hậu viện nhìn về khung trời cao ngất, Đại Giác Ngưu dừng lại.

Kim Giác bối rối hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy."

Thái Thượng Lão Quân ngơ ngác hỏi: "Cửa sau của Đâu Suất Cung chúng ta đâu?"

"Đâu Suất Cung của chúng ta không có xây cửa sau!"

Đại Giác Ngưu cũng gật đầu nói: "Bạch Cẩm sư huynh đã từng nói, sư phụ ngài thân phận tôn quý, ra ngoài nên đi cửa chính, chính vì vậy nên không cần có cửa sau."

Khóe mắt Thái Thượng Lão Quân giật giật, thở phì phì nói: "Cung điện này là ai thiết kế, làm sao lại không có cửa sau?"

Kim Giác nói: Nghe nói do chính tay Bạch Cẩm sư huynh thiết kế vì ngài."

"Sư phụ, nếu như mà hiện tại ngài cần ta liền cho người xây dựng một cái cửa sau."

Thái Thượng Lão Quân quay đầu nhìn về phía trước, thở dài nói: "Không còn kịp rồi."

Đại Giác Ngưu cũng nghẹn ngào nói: "Sư phụ, nếu ngài muốn ta có thể đưa ngài bay lên không trung."

"Không được, bay lên không trung sẽ bị phát hiện."

Bên ngoài Đâu Suất Cung, Bạch Cẩm cùng Đồ Sơn Tích Ngọc đi tới, nhìn cửa lớn Đâu Suất cung đang đóng chặt.

Trong mắt Đồ Sơn Tích Ngọc hiện lên vẻ hưng phấn, lẩm bẩm nói: "Đây là chỗ ở của hắn sao?"

Bạch Cẩm gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu sư bá biết sư mẫu đến nhất định sẽ mừng rỡ nhảy nhót như tiểu hài tử cho xem."

Trong đầu Đồ Sơn Tích Ngọc hiện lên hình ảnh Lí Nhĩ mừng rỡ nhảy nhót, đúng là không đành lòng nhìn thẳng, không nhịn được phì cười.

Đồ Sơn Tích Ngọc thu liễm ý cười, hừ lạnh một tiếng nói: "Ta còn đang sợ hắn trốn đây. Nếu hắn thật sự nhớ kỹ ta, vì cái gì mà mấy năm nay đến một tin tức cũng không có."

Vẻ mặt Bạch Cẩm thành thật nói: "Sư mẫu, sư bá có nỗi khổ bất đắc dĩ."

Sắc mặt Đồ Sơn Tích Ngọc khẽ biến: "Nỗi khổ bất đắc dĩ?"

"Chuyện này vẫn nên là người nói với sư bá đi, ta nói ra có vẻ không chân thành cho lắm."

"Vậy ta sẽ cho hắn một cơ hội giải thích!"

Đồ Sơn Tích Ngọc bước về phía trước, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên cửa, cửa lớn Đâu Suất Cung ầm ầm mở ra, đập vào mắt là thần hoa đua nhau khoe sắc, tiên thụ rợp bóng mát.

Bạch Cẩm cùng Đồ Sơn Tích Ngọc đi vào bên trong, ngay cửa ra vào là một hành lang thật dài, dọc theo hành lang ra phía trung tâm là quảng trường Thái Cực, từ nơi này tách thành ba con đường.

"Bá mẫu, đi thẳng chính là đại điện, hiện tại chắc chắn sư bá đang ở bên trong đại điện."

"Vậy trước tiên đi vào đại điện!"

Hai người đến phía trước đại điện, Đồ Sơn Tích Ngọc hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa đại điện ra, bên trong đại điện không một bóng người.