Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 834: Lão gia có chuyện muốn nói




Những thiên binh khác thấy vậy vội vã lao đến, cả đám vây quanh thiên tướng kêu lên rối rít, Nam Thiên Môn bỗng chốc loạn hết cả lên.

Bên phía Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân ngồi xếp bằng trên Thái Cực thần tọa, trước mặt là Bát Quái Luyện Đan Lô đang bay lơ lửng, chậm rãi xoay tròn.

Kim Giác và Ngân Giác ngồi hai bên lò luyện đan, dùng Quạt Ba Tiêu quạt gió thổi lửa.

Ầm! Bát Quái Luyện Đan Lô đột nhiên chấn động, ngừng quay, đông một tiếng rơi xuống đất. Một luồng khí độc đỏ đen bay ra từ trong Bát Quái Luyện Đan Lô, lập tức khiến Âm Dương Nhị Khí Bình mất đi độc khí.

Kim Giác và Ngân Giác đột nhiên chấn động, lập tức tỉnh ngủ, lò đan dược này... hư rồi sao?

Hai người đều quay đầu nhìn về phía Thái Thượng Lão Quân với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng liền dâng lên cảm giác vui sướng. Hu hu hu ~ Hóa ra lão gia cũng sẽ luyện ra phế đan, không phải bọn ta không làm việc chăm chỉ, mà là luyện đan quá khó.

Thái Thượng Lão Quân từ từ mở mắt, trong mắt mang theo vẻ bất lực. Lúc kích hoạt hai pháp bảo này, hắn đã biết ngày này nhất định sẽ đến. Chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, vẫn phải đi tìm Bạch Cẩm thôi.

Thái Thượng Lão Quân nói: "Kim Giác.”

Kim Giác nhanh chóng đứng dậy đáp: "Vâng!”

"Người đi làm cho ta một việc, bây giờ hãy đi tìm Câu Trần Đế Quân.”

Ánh mắt của Ngân Giác sáng lên, đi tìm Câu Trần Đế Quân? Vậy chẳng phải sẽ kiếm được tiền sao? Hắn nhanh chóng đứng lên, hét lên đầy phấn khích: "Lão gia, ta đi, ta cũng đi được! Kim Giác không đi nhanh bằng ta.”

"Cút!” Thái Thượng Lão Quân vung tay.

"A!” Kim Giác hét thảm một tiếng, lao ra khỏi Đâu Suất Cung, hóa thành một ngôi sao bạc rồi biến mất trên bầu trời.

Trong Đâu Suất Cung chỉ còn lại Thái Thượng Lão Quân, Kim Giác cùng với sự im lặng.

Trái tim Kim Giác đập chậm hai nhịp, hình như tâm trạng lão gia không được tốt cho lắm! Hắn vội vàng cung kính nói: "Xin lão gia phân phó.”

Thái Thượng Lão Quân nói: "Ngươi hãy âm thầm truyền vài câu cho Bạch Cẩm.”

Kim Giác nghi ngờ hỏi: "Âm thầm?”

Thái Thượng Lão Quân gật đầu nhấn mạnh: "Âm thầm, không được để ai biết.”

Kim Giác nghiêm túc, có thể khiến lão gia nghiêm nghị như vậy hẳn là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, có thể liên quan đến bố cục của hồng hoang. Hắn lập tức trịnh trọng nói: "Đệ tử nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không truyền đến tai người khác.”

"Tốt lắm, ta đánh giá cao sự thận trọng của ngươi. Làm việc cho tốt, đừng thấy tiền mà sáng mắt giống như Ngân Giác.” Thái Thượng Lão Quân gật đầu hài lòng.

"Vâng! Đệ tử nhất định sẽ xem tiền tài như rác rưởi!” Kim Giác nghiêm túc đáp lại.

...

Một lúc sau, Kim Giác bối rối rời khỏi Đâu Suất Cung.

Trong đại điện, Thái Thượng Lão Quân cũng rối như tơ vò. Tích Ngọc! Rốt cuộc thì ta nên làm gì đây? Hay là để nàng lại? Không được, không được, sao Thánh Nhân có thể có tư tình được chứ?

Thái Thượng Lão Quân ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, có nên gặp nàng lần nữa không? Nhưng gặp thì có thể làm gì? Chẳng phải chỉ thêm phiền não thôi sao?

...

Kim Giác đi đến Điểu Sào, đứng bên ngoài Điểu Sào gọi với vào: "Sư huynh, sư huynh có ở nhà không?”

Giọng của Bạch Cẩm phát ra từ Điểu Sào: "Vào đi.”

Kim Giác đi về phía Điểu Sào, trên những bức tường trắng nổi lên những gợn sóng, Kim Giác xuyên qua những gợn sóng đó đi vào bên trong.

Vừa bước vào Điểu Sào, Kim Giác liền nghe thấy một tràng cười vang lên. Theo âm thanh đi được một đoạn hắn nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị.

Trên bãi cỏ dưới bóng râm của Điểu Sào, một nữ tử lạ mặt đang ngồi trên ghế mây cười khẽ. Ngồi xung quanh là Triệu Công Minh và tiên thần của đại đội chấp pháp, Dương Giao và tiên thần của Tư Pháp Thiên Thần, cũng như Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm, Thư Ký Quan Thạch Cơ, Thần Tài Cô Lương.

Chân Vũ Đại Đế ngồi ở vị trí vãn bối, Thiên Bồng Nguyên Soái thì đang xum xoe bưng trà rót nước, dâng thần quả lên cho nữ tử kia.

Kim Giác bối rối, tiên nữ này là ai? Sao lại được bọn hắn tôn trọng như vậy? Còn Thiên Bồng Nguyên Soái này, ngươi là thủ đồ ba đời của Nhân Giáo ta, đừng làm Nhân Giáo ta mất mặt được không?

Bạch Cẩm cười nói: "Kim Giác, ngươi đến đây có chuyện gì?”

Tất cả tiên thần đều nhìn về phía Kim Giác, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kỳ lạ. Đây là người của Đâu Suất Cung, chẳng lẽ Thái Thượng Lão Quân phái đến để đón người sao?

Dưới ánh mắt kỳ quái của tất cả tiên thần, Kim Giác cảm thấy không được tự nhiên, vội nói: "Sư huynh, lão gia có chuyện muốn nói với ngươi.”

"Chuyện gì?”

Kim Giác do dự một lát rồi nói: "Sư huynh, có thể dời bước nói chuyện được không?”

Trong lòng Bạch Cẩm khẽ động, đứng dậy cười nói: "Được!”

Bạch Cẩm dẫn Kim Giác đi vào thiên điện, đóng cửa điện lại, tò mò hỏi: "Không biết sư bá có gì phân phó?”

Kim Giác lon ton chạy tới trước cửa, khẽ mở một khe hở nhìn ra bên ngoài. Thấy không có ai, Kim Giác mới nhẹ nhàng đóng cửa điện lại, dùng thủ quyết thi triển một trận pháp cách âm.

Bạch Cẩm cười nói: "Yên tâm đi! Ta đã thêm trận pháp cách âm lúc xây dựng cung điện rồi. Rốt cuộc là chuyện gì mà sư đệ lại thận trọng như vậy?”

Kim Giác quay người lại nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Sư huynh, lão gia có ba câu muốn nói, xin sư huynh nhớ kỹ, chuyện này liên quan đến bố cục của hồng hoang tam giới.”

Trong mắt Bạch Cẩm lóe lên một tia dị sắc, chẳng lẽ thật sự là chuyện liên quan đến sự cân bằng của hồng hoang tam giới? Không liên quan đến Đồ Sơn Tích Ngọc sao?

Bạch Cẩm cũng nghiêm túc nói: "Sư đệ mời nói, ta nhất định sẽ nhớ kỹ.”