Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 821: Cũng là Phật Giáo của ngươi loạn




Tây Hải Long Vương ngưng tụ kim quang bình tĩnh nhìn chăm chú vào Ngao Liệt, một giọng nói lớn vang lên: "Như con trai của ta mong muốn!"

Cửu Đầu Trùng biến sắc, vội vàng giang hai cánh tay ngăn trước người Vạn Thánh Công Chúa, sốt ruột kêu lên: "Trốn đi, ngươi mau trốn đi! Hãy đi tới Thiên Đình."

Vạn Thánh Công Chúa lắc đầu thương cảm nói: "Trốn cũng trốn không thoát." Sau đó nàng đưa tay ra ôm lấy Cửu Đầu Trùng từ phía sau, ôn nhu nói: "Ta không muốn chạy trốn, cho dù chết ta cũng phải chết cùng một chỗ với ngươi."

Ngao Liệt phẫn nộ hét lên: "Tiện nhân!"

Hai mắt Kim Quang Long Vương nở rộ một vệt sáng, thần thông Kim Long Chi Nhãn.

"Khạc ~ "

"Oang ~ "

"Hống ~ "

...

Trong nháy mắt, Cửu Đầu Trùng hóa thành một con quái điểu chín đầu mở hai cánh ra bao phủ lấy Vạn Thánh Công Chúa. Quái vật chín đầu trừng mắt nhìn Ngao Khâm, yêu lực nở rộ toàn thân hình thành một lớp phòng ngự cường đại.

Quan Thế Âm Bồ Tát ở trước mặt Lạc Bảo Kim Tiền đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, Quan Thế Âm do dự một chút rồi cũng không xuất thủ.

Ong ~

Trước người Cửu Đầu Trùng xuất hiện một đạo kim quang sáng chói, bên trong kim quang ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, tất cả hoa cỏ cây cối và kiến trúc đều được kim quang chiếu rọi xuống óng ánh sắc vàng, cũng không phải thần thông chi thuật thông thường mà là cải biến dựa trên bản chất nên rất khó khôi phục.

Kim Long biến mất trong ánh mắt của Ngao Khâm, ở hậu cung là một mảnh kim hoàng sắc, chỉ có quái điểu chín đầu là còn duy trì nguyên trạng, không tổn hại chút nào.

Thân Công Báo kéo Lạc Bảo Kim Tiền đứng ở phía trước hai người đó lên, Lạc Bảo Kim Tiền kích động vẫy vẫy cánh nhỏ.

Ánh sáng trên người quái điểu chín đầu lóe lên biến thành Cửu Đầu Trùng, vội vàng cảm kích nói: "Đa tạ Thần Quân!"

Giọng nói của Ngao Khâm vang lên đầy tức giận: "Thân Công Báo, ngươi còn dám trở về?"

Thân Công Báo cười ha hả tiếp lời: "Huynh đệ của ta đang đánh nhau sống chết ở đây, đương nhiên ta phải trở về."

Bang ~ bang ~ bang ~ bên trong biển sâu hiển hiện vô số chuôi mâu vạn mét, giống như trường thương từ bốn phía chĩa thẳng vào Ngao Khâm.

Đồ Sơn Tích Ngọc chỉ quyền trượng trong tay, vô số binh mâu to lớn nhanh chóng chuyển động, đâm về phía Tây Hải Long Vương.

"Ngang ~" Tây Hải Long Vương ngâm lên một tiếng, trong nháy mắt vô số binh mâu đều vỡ nát, Đồ Sơn Tích Ngọc cũng kêu lên đầy đau đớn, chân lảo đảo lui lại.

Thân Công Báo vội vàng hô: "Tiên tử, ngươi đi mau!"

Mặc dù không biết vì sao Thanh Khâu Hồ Yêu lại giúp mình nhưng làm đại biểu giảng nghĩa khí cho Hồng Hoang nên đương nhiên hắn không thể để nàng mạo hiểm.

Đồ Sơn Tích Ngọc nhíu mày một cái, nói: "Ta đã tận lực, các ngươi tự lo cho bản thân thật tốt đi." Dưới chân tạo ra một cây băng trụ, băng trụ nhanh chóng hướng lên, ầm ầm kéo Đồ Sơn Tích Ngọc phi tốc rời khỏi Tây Hải.

Tây Hải Long tộc nhìn về phía Quan Thế Âm Bồ Tát, trong mắt rồng tràn đầy thâm thúy, tại sao Lạc Bảo Kim Tiền lại rơi vào tay Thân Công Báo?

Quan Thế Âm vội vàng thuyết phục: "Long Vương bệ hạ, hiện tại phải lấy chuyện di chuyển Tây Hải làm trọng, khí vận của Tây Hải và Phật Giáo tương liên, đại cục chắc chắn đã định!"

Giọng nói to lớn của Kim Long lấp lánh vang lên: "Hôm nay mặt mũi của Tây Hải mất hết, phàm là người ngăn cản ta thì đều trở thành kẻ thù của Tây Hải, không người nào thoát được.

“Đồ Sơn nữ kiều, sao ta có thể sợ nàng?"

Thân thể khổng lồ của Tây Hải Long Vương nhanh chóng bơi về phía trước, giống như một vệt kim quang xuyên qua Tây Hải.

Trong lòng Quan Thế Âm vô cùng kinh hãi, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi. Nàng lập tức bay về phía mặt biển.

Lạc Bảo Kim Tiền trước mặt Thân Công báo khẽ động hai cánh, trong nháy mắt bay ra biển lớn, biến lớn thành ngàn mét, bao phủ Quan Thế Âm Bồ Tát ở chính giữa, kim lệ từ trên không rầm rầm rơi xuống, ngàn vạn quý khí.

Ở chính giữa đồng tiền, Quan Thế Âm Bồ Tát đảo quanh bốn phía, trước mắt là vô số tiền tạo thành bức tường thông thiên, làm cho bất cứ công kích nào của nàng cũng vô dụng. Thế nhưng, trong mắt người ngoài thì Quan Thế Âm Bồ Tát đang không ngừng quẩn quanh ở giữa đồng tiền, sắc mặt sốt ruột làm thế nào cũng không thể đi ra. Đây là rơi vào trong mắt tiền rồi.

Quan Thế Âm Bồ Tát lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên trời, sốt ruột kêu lên: "Thân Công Báo, nhanh cho ta ra ngoài! Không phải ngươi đang gặp phiền phức sao."

Thân Công Báo cũng có chút sững sờ, sao tên Lạc Bảo Kim Tiền này lại ngăn cản hành động của mình? Sau một khắc hắn đã hiểu rõ, chắc chắn là Câu Trần Đại Đế tự mình xuất thủ.

Thân Công Báo chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói: "Quan Thế Âm, trước đó là ngươi ngăn cản ta, tất nhiên bây giờ ta cũng có thể ngăn cản ngươi, dù cho có loạn thì cũng là Phật Giáo của ngươi loạn."

Ở Điểu Sào bên trong Thiên Đình, Đa Bảo Như Lai trừng to mắt, bờ môi khẽ động.

Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Sư huynh, Điểu Sào này cũng do sư phụ ta tự mình đề danh, một khi phong bế thì ngoại trừ Thánh Nhân không người nào có thể ra vào, chớ nói chi là truyền âm ra ngoài. Ngài vẫn nên từ bỏ đi!"

Khóe miệng Đa Bảo Như Lai giật giật hai lần, trong lòng lại co quắp một trận, sao sư tôn lại bất công như thế, vậy mà lại để hắn tự đề danh đạo cung, sau đó cúi đầu xuống nhìn Tây Hải. Trên không trung Tây Hải một trụ băng xông lên từ mặt biển thẳng tiến tới chân trời, nghiêng về hướng Đông mà đi.

Oanh ~ Một đầu Kim Long đi theo xông lên phá mặt biển, băng trụ trùng thiên xuất hiện vết nứt tạch tạch tạch, phịch một tiếng vỡ nát hóa thành băng vụn nổ rơi đầy trời, rơi xuống mặt biển giống như băng rơi.