Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 798: Chỉ là suy đoán của ta




Tôn Ngộ Không sửng sốt đứng trên cột đá, mình còn một vị huynh đệ đã chết từ hàng tỉ năm trước ư? Lúc này hắn mới cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Vô Chi Kỳ vỗ vai hắn rồi nói: "Tam đệ, ngươi hãy chăm chỉ tu luyện trong sơn động này đi. Khi nào ngươi thu luyện có thành tựu, ta sẽ đi cầu xin Đế Quân thả ngươi ra ngoài. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn ngươi lên Thiên Đình uống rượu."

"Được!" Tôn Ngộ Không uể oải gật đầu.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi trông nom Hoa Quả Sơn."

"Đa tạ Đại ca!"

"Ngươi còn yêu cầu gì không? Ta sẽ cố gắng giúp ngươi."

Ánh mắt Tôn Ngộ Không lóe lên tia sáng, hắn ngẩng đầu nói: "Đại ca, ta muốn gặp Tư Pháp Thiên Thần."

Vô Chi Kỳ bất giác nhíu mày, lắc đầu từ chối: "Không được, không được. Mặc dù ta và đám Triệu Công Minh, Khổng Tuyên có chút giao tình, nhưng nhờ bọn hắn đến gặp ngươi thì hơi khó."

Tôn Ngộ Không ngơ ngác hỏi: "Đại ca, Triệu Công Minh và Khổng Tuyên mà ngươi vừa nhắc đến là ai?

Ta muốn gặp Tư Pháp Thiên Thần Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính, chứ không phải Triệu Công Minh, Khổng Tuyên gì đó.

Mấy tên tép riu muốn gặp ta, ta còn không chịu ấy!

Khóe miệng Vô Chi Kỳ giần giật, Tư Pháp Thiên Thần chẳng phải là đám Triệu Công Minh sao? Hắn thò tay vỗ đầu Tôn Ngộ Không rồi răn dạy: "Ngươi đừng nói linh tinh! Nếu lời ngươi vừa nói lọt vào tai bọn hắn thì ta cũng chẳng cứu nổi ngươi."

Tôn Ngộ Không lập tức nhảy về phía sau, kiễng chân, tỏ ý bất mãn: "Đại ca, sao ngươi lại đánh ta?"

"Triệu Công Minh, Vân Tiêu, Khổng Tuyên, Kim Bằng, Ô Vân Tiên, Kim Cô Tiên, sáu vị này mới là Tư Pháp Thiên Thần. Đám Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính mà ngươi nói chỉ là phụ thần mà thôi."

Tôn Ngộ Không sốc đến nỗi há hốc miệng. Gì cơ? Đám Dương Giao, Dương Tiễn chỉ là phụ thần thôi ư? Vậy thì Tư Pháp Thiên Thần như Triệu Công Minh còn mạnh đến nhường nào?

Tôn Ngộ Không lập tức tò mò hỏi: "Đại ca, Tư Pháp Thiên Thần và ngươi, ai lợi hại hơn?"

Vô Chi Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực, khè khè nói: "Năm xưa bọn hắn bị ta đánh cho chạy trối chết, bây giờ thì không phân cao thấp."

Tôn Ngộ Không gật đầu liên tục. Ta hiểu rồi! Tôn Ngộ Không hiểu rõ suy nghĩ của Hầu tộc, thật ra không phân cao thấp chính là không đánh lại. Mình và đám Dương Tiễn, Dương Giao cũng không phân cao thấp.

Vô Chi Kỳ hỏi: "Ngươi gặp đám Dương Giao làm gì?"

"Trước đây ta và bọn hắn đánh một trận, hai bên ngang tài ngang sức, đều là anh hào hiếm có khó tìm. Vì vậy lão Tôn ta muốn kết giao với bọn hắn."

Vô Chi Kỳ cười ha hả: "Kết giao nhiều bằng hữu rất có lợi cho ngươi. Câu Trần Đại Đế từng nói nhiều bằng hữu thì có nhiều con đường, mỗi đại lộ đều là đường tắt.

Ngày mai ta sẽ bảo bọn hắn đến tìm ngươi."

Tôn Ngộ Không vội vàng nhón chân chắp tay thi lễ, cười hì hì nói: "Đa tạ Đại ca!"

...

Trong Thiên Đình, Bạch Cẩm thong thả cất bước, tất cả tiên thần đi ngang qua đều cung kính chắp tay thi lễ, tránh sang hai bên. Bạch Cẩm cũng khẽ mỉm cười đáp lễ.

Chẳng mấy chốc Bạch Cẩm đã đi đến bên ngoài một thần điện mới tinh. Tấm biển trên thần điện viết ba chữ to 'Tử Lộ Điện', trước cửa có hai hàng thiên binh thiên tướng đứng gác, do một vị thiên tướng dẫn đầu.

Trông thấy Bạch Cẩm đến, thiên tướng vội vàng bước tới khom lưng thi lễ, cung kính hô: "Sa Lan bái kiến Đế Quân!"

Bạch Cẩm dừng chân quan sát thiên tướng để râu quai nón phía đối diện. Hắn hỏi như có điều suy nghĩ: "Ngươi họ Sa hả?"

"Vâng!"

Bạch Cẩm vỗ vai Sa Lan, cười sang sảng nói: "Làm tốt lắm, ta xem trọng ngươi!"

Sa Lan kích động đến nỗi tay chân luống cuống: "Vâng! Vâng! Tạ ơn Đế Quân, tiểu thần nhất định sẽ cố gắng."

Ngọc Hoàng Đại Đế có ở đây không?"

"Đại Đế đang ở trong Tử Lộ Điện."

"Làm phiền tướng quân đi thông báo."

Sa Lan tướng quân lập tức tránh đường, cung kính nói: "Bệ hạ dặn dò Câu Trần Đại Đế có thể đi vào Tử Lộ Điện luôn, không cần thông báo."

"Đa tạ tướng quân!" Bạch Cẩm đi vào trong đại điện.

Sa Lan tướng quân xoay người trở về chỗ cũ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng về phía trước, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, ánh mắt đong đầy cảm xúc kích động. Câu Trần Đại Đế nói rằng hắn xem trọng mình.

Bạch Cẩm băng qua hành lang, đi vào hậu viện. Trong hậu viện trồng mấy cây vừa cao vừa to, có một hồ nước lăn tăn sóng gợn, hoa cỏ tươi mơn mởn được phân chia có trật tự.

Ngọc Hoàng Đại Đế đang nằm trên ghế tựa ven hồ, bên cạnh có một chiếc bà, trên bàn toàn là rượu thơm món ngon.

Trên khoảng sân nhỏ trước mặt là cảnh ca múa thái bình, thần nữ tấu nhạc, tiên nữ nhảy múa, khắp chốn mừng vui.

Ngọc Hoàng Đại Đế thấy Bạch Cẩm đến, bèn xua tay nói: "Tất cả lui đi!"

Ca múa lập tức dừng lại, tất cả tiên nữ, thần nữ đều đứng dậy, cung kính phúc thân thi lễ nói: "Vâng" sau đó cung kính lui ra ngoài.

Bạch Cẩm đi tới trước bàn, chắp tay thi lễ: "Bái kiến sư thúc!"

Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi thẳng dậy, vừa vẫy tay vừa cười ha ha: "Bạch Cẩm đến đây ngồi! Uống với ta vài chén!"

Bạch Cẩm đi tới, ngồi xuống đối diện Ngọc Hoàng Đại Đế, vừa cười vừa nói: "Sư thúc uống rượu giải khuây, thưởng thức ca múa ở đây thật là thoải mái, khiến tiên thần hâm mộ!"

Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha: "Nhân lúc Hạo Thiên và Dao Trì chưa về, đương nhiên ta phải hưởng thụ một phen. Nếu không đến khi bọn hắn về thì ta hết đất diễn.

À đúng rồi, sư điệt đến đây có chuyện gì?"

"Sư thúc, ngài có biết Ngao Liệt - Tam thái tử Tây Hải sắp đại hôn không?"

Ngọc Hoàng Đại Đế mỉm cười trả lời: "Tất nhiên là ta biết, ta cũng chuẩn bị lễ vật xong xuôi rồi. Đến lúc đó, ta sai Thái Bạch đi tặng là được."

Bạch Cẩm ngập ngừng nói: "Sư thúc, ta muốn nói với ngài chuyện này."

Ngọc Hoàng Đại Đế thoải mái cất lời: "Có chuyện gì thì ngươi cứ nói đi, cần gì phải úp úp mở mở?"

"E là Tây Hải có tâm tư khác."

"Ồ, sao ngươi lại nói vậy?"

"Theo ta quan sát thì có lẽ Tây Hải có liên hệ với Phật Giáo, bệ hạ nên cảnh giác với Tây Hải."

Ngọc Hoàng Đại Đế nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Có chứng cứ không?"

Bạch Cẩm lắc đầu: "Không có, hiện tại vẫn chỉ là suy đoán của ta."