Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 797: Hồng hoang tam giới rắc rối hơn ngươi tưởng




Huyền Thái Tử chắp tay thi lễ hỏi: "Chẳng hay đạo hữu từ đâu tới? Đến đây vì chuyện gì?"

Tôn Ngộ Không trong lòng núi lập tức trở mình đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Là ai đến nhỉ?

Vô Chi Kỳ chìa tay, một tấm lệnh bài xuất hiện, trên lệnh bài khắc hai chữ 'Câu Trần'. Hắn trả lời: "Ta là Thần Uy Đại Tướng Quân trên trời, phụng mệnh đến thăm Tôn Ngộ Không."

Huyền Thái Tử, Huyền Ngọc Tử và Huyền Thượng Tử đều giật mình. Hầu tử này là Thần Hầu Đại Tướng Quân trong truyền thuyết, bọn hắn đã nghe danh từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt. Cả ba vội vàng chắp tay thi lễ: "Bái kiến Thần Quân!"

Vô Chi Kỳ cất lệnh bài, đi về phía hồ sen, chân đạp lên mặt nước làm nổi lên từng gợn sóng.

Cự hổ, mai hoa lộc và bạch sơn dương vội vàng tránh sang hai bên. Nghe nói tính tình vị tướng quân này không tốt lắm.

Vô Chi Kỳ đi tới trước cửa động, bước ra một bước đã biến mất trong nháy mắt.

Trong lòng núi, Tôn Ngộ Không kinh ngạc thốt lên: "Thần Hầu Đại Tướng Quân!"

Vô Chi Kỳ đáp xuống trước mặt Tôn Ngộ Không, vừa quan sát hắn vừa mỉm cười lên tiếng: "Xem ra ngươi sống không tồi! Hình như ngươi ăn đến mập hơn kìa.

Nhưng ta càng thích người khác gọi mình là Thần Uy Đại Tướng Quân."

"Sao ngươi lại tới đây? Đế Quân bảo ngươi tới hả? Có phải Đế Quân sai ngươi đến thả ta ra ngoài không?" Tôn Ngộ Không hỏi ba câu liên tiếp, nhìn Vô Chi Kỳ bằng ánh mắt chờ mong.

Vô Chi Kỳ lắc đầu: "Không phải, tự ta muốn đến thăm ngươi."

Tôn Ngộ Không thất vọng, hậm hực nói: "Ngươi đến xem chuyện cười của lão Tôn ta phải không?"

Vô Chi Kỳ cười khẩy 'khặc khặc': "Ta thấy ngươi không biết trời cao đất rộng, chẳng hiểu tại sao ngươi có thể sống lâu như vậy.

Nếu là thời kỳ hồng hoang viễn cổ thì ngươi chết từ lâu rồi."

Tôn Ngộ Không lập tức nổi giận: "Vô Chi Kỳ, ngươi đừng tưởng mình lợi hại hơn lão Tôn ta một chút là có thể châm chọc ta."

"Ồ, ngươi còn biết dùng thành ngữ cơ à?"

"Lão Tôn ta cũng là kẻ đọc sách biết chữ!"

Vô Chi Kỳ ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn cửa động, vắt hai chi sau lưng: "Ngươi có biết lai lịch của mình không?"

Trong lòng Tôn Ngộ Không bất giác hiện ra danh hiệu của Nữ Oa nương nương, nhưng hình như hiện tại Nữ Oa nương nương vẫn chưa nhận mình. Sau đó, hắn buồn bã cất lời: "Lão Tôn ta do trời sinh đất dưỡng, có lai lịch gì chứ?"

"Câu Trần Đại Đế từng nói 'trong châu thiên có ngũ tiên là Thiên, Địa, Thần, Nhân, Quỷ; có ngũ trùng gồm Lỏa, Lân, Mao, Vũ, Côn.

Ngoài ra còn có Hỗn Thế Tứ Hầu không thuộc mười loài này. Không phải Thiên, chẳng phải Địa, không phải Thần, chẳng phải nhân, không phải Quỷ. Cũng không phải Lỏa, chẳng phải Lân, không phải Mao, chẳng phải Vũ, không phải Côn."

"Ồ!" Tôn Ngộ Không ngạc nhiên nhìn Vô Chi Kỳ, lão Tôn chưa từng nghe thuyết pháp này.

"Thứ nhất là Linh Minh Thạch Hầu giỏi biến hóa, biết thiên thời địa lợi, di tinh hoán đẩu.

Thứ hai là Xích Khao Mã Hầu am hiểu âm dương, biết việc đời, giỏi xuất nhập, tránh được cái chết, sống rất lâu.

Thứ ba là Thông Tí Viên Hầu có thể cầm nhật nguyệt, thu nhỏ thiên sơn, phân biệt tốt xấu, ma lộng càn khôn.

Thứ tư là Lục Nhĩ Mi Hầu tinh thông linh âm, có thể xem xét nguyên lý, biết quá khứ tương lai, hiểu rõ vạn vật.

Tứ hầu giả này không nhập vào mười loài, không thuộc hai gian." Vô Chi Kỳ quay sang nhìn Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không giật mình. Giỏi biến hóa, biết thiên thời địa lợi, di tinh hoán đẩu, đây chẳng phải là đang nói đến lão Tôn mình sao? Trong lòng thoáng trào dâng nỗi kích động, hắn nhìn Vô Chi Kỳ với dáng vẻ mong chờ.

Vô Chi Kỳ nói: "Tứ hầu giả này ra đời nhờ thiên địa tạo hóa, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng là huynh đệ.

Ngươi đoán không sai, ta và ngươi đều là một trong tứ hầu."

Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, kích động cười ha ha: "Huynh đệ, không ngờ ngươi lại là huynh đệ của lão Tôn ta, ta còn có huynh đệ. Ngươi thuộc loại nào?"

"Ta là Xích Khao Mã Hầu Vô Chi Kỳ! Ta đắc đạo thời Tam Hoàng Ngũ Đế, sau đó bị Câu Trần Đại Đế thu phục, trở thành Hộ Pháp Thần Tương của Câu Trần Cung.

Tôn Ngộ Không, ngươi phải gọi ta là Đại ca."

Đại ca... Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy lồng ngực trào máu nóng, cố nén không ngửa mặt lên trời cười to ha ha. Hai tay vẫy qua vẫy lại trước mặt, giọng điệu vừa kích động vừa hưng phấn: "Huynh đệ, lão Tôn ta cũng có huynh đệ, lão Tôn ta cũng có huynh đệ rồi!"

Hắn lập tức phóng lên cao, cuốn theo xích sắt leng keng bay qua bay lại trong lòng núi, tay đấm chân đá vào vách núi làm phát ra tiếng chấn động ầm ầm.

Sau khi giải tỏa tâm trạng, đột nhiên Tôn Ngộ Không nhảy lên cột đá, kích động hét lên: "Đại ca, mau tháo xích trên người ta, cứu ta ra ngoài!"

Vô Chi Kỳ lắc đầu: "Không cứu được, không cứu được. Ngọn núi này do Đế Quân dựng lên, không ai cứu được ngươi."

Nụ cười tắt ngấm, Tôn Ngộ Không buồn bực nói: "Rốt cuộc hắn muốn giam lão Tôn đến bao giờ?"

Sau đó hắn lại oán trách: "Đại ca ngươi cũng thật là, đã biết thân phận của lão Tôn ta thì tại sao còn làm khó lão Tôn trước thiên môn?"

"Ta đang cứu ngươi đấy."

"Đại ca, nếu ngươi không cản ta thì lão Tôn ta đã chuồn từ lâu rồi, đâu đến nỗi bị nhốt dưới chân núi này."

"Tam đệ, hồng hoang tam giới rắc rối hơn ngươi tưởng.

Theo ta biết thì từ xưa tới nay Hỗn Thế Tứ Hầu đã có ba vị, còn một vị là Thông Tí Viên Hầu tên Viên Hồng. Hắn có khả năng cầm nhật nguyệt, thu nhỏ thiên sơn, phân biệt tốt xấu, ma lộng càn khôn, thực lực tuyệt đối không kém hơn ngươi. Chỉ vì giết chóc tàn bạo, gây ra tai họa, cho nên hàng tỉ năm trước hắn đã điểm tên trên Phong Thần Bảng.

Khi xưa ta không thể cứu hắn, bây giờ ta có thể cứu ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu. Nếu là người khác thì lão Vô ta đã kệ xác hắn, chống mắt lên coi hắn tự tìm đường chết."