Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 776: Lão Tôn nhất định sẽ chép xong




Tôn Ngộ Không nhịn không được, cãi lại: "Đại Đế, chúng ta tu hành là cầu được tiêu dao tự tại, không cần câu nệ, chẳng phải sao?

Lão Tôn có bản lĩnh thông thiên triệt địa, lại còn phải chịu người khác gò ép, chẳng phải đáng giận lắm ư?"

"Vì tự do mà ngươi đang theo đuổi chà đạp lên quyền và lợi ích của người khác.

Ngươi thoát ly Thiên Đình, làm loạn Ngự Mã Giám, chính mình thì tự do, cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng giám quan và thiên mã vô tội trong Ngự Mã Giám thì sao?

Ngọc Đế lệnh cho ngươi cai quản vườn bàn đào là vì tín nhiệm đối ngươi, nhưng ngươi lại dám hái bàn đào, tổn hại đến lợi ích của Ngọc Đế và Vương Mẫu.

Ngộ Không, ngươi đã nghĩ tới những điều này chưa?"

Tôn Ngộ Không tay chân luống cuống, ánh mắt mờ mịt, mặt khỉ đỏ bừng.

Bạch Cẩm tiếp tục khuyên răn: "Ngộ Không, muốn tu đạo thì đầu tiên phải tu tâm, từ xưa đến nay phàm là kẻ tu đạo thành công đều có một trái tim trong trẻo, kiên định với niềm tin của bản thân, không thẹn với hành động của chính mình, không thẹn với thiên địa, giống như ta.

Ngươi, có thể làm được không?"

Tôn Ngộ Không há miệng, không nói nên lời.

Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Ngộ Không, nếu ngươi không có điều gì khó hiểu nữa, nay ta phạt ngươi vì hành động trộm cắp của mình, Ngộ Không đạo đức có khuyết, trở về sao chép Đạo Đức kinh mười nghìn lần.”

Tôn Ngộ Không đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi kêu lên: "Mười nghìn lần? Lão Tôn phải chép đến khi nào?"

Hắn liên tục lắc đầu kêu lên: "Không, không, lão Tôn không sao chép.”

Bạch Cẩm vươn ngón tay chỉ về phía Tôn Ngộ Không, một tia sáng xanh dịu bỗng lóe ra.

Tôn Ngộ Không bỗng bật cười quái dị: "Lão Tôn đi đây!" Nói xong liền lướt ra cửa.

Hắn vừa bay lên trời liền đứng sững giữa không trung, cơ thể vẫn còn duy trì động tác xoay người, trên mông dưới đầu. Mắt khỉ tràn ngập kinh hãi, sao lão Tôn không nhúc nhích được rồi?

Một tia sáng xanh nuốt chửng Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không mới đó đã biến mất giữa không trung.

Tôn Ngộ Không bị giam trong một không gian màu đen khó hiểu, hắn nhìn xung quanh, bao bản lĩnh của hắn dường như đều biến mất, không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không sờ được.

Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, kêu lên: "Kim Cô Bổng, ra đây cho lão Tôn!"

Trong tai hắn không có bất kì động tĩnh gì, Kim Cô Bổng cũng lặng im.

Tôn Ngộ Không kêu lên: "Biến!" không hề có gì thay đổi, bảy mươi hai phép biến hóa cũng mất đi tác dụng.

Tôn Ngộ Không kinh hãi quá chừng, Câu Trần Đại Đế có tu vi gì? Sao có thể dễ dàng vây khốn lão Tôn như vậy? Chẳng lẽ là hắn ta cũng là đại năng giả từ viễn cổ giống như sư phụ? Long ca hình như có nói Bạch Cẩm là cường giả mạnh nhất tam giới, đây chính là thực lực của người đứng đầu tam giới sao?

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu, lớn tiếng phẫn nộ: "Câu Trần Đại Đế, lão Tôn có lòng tốt lấy bàn đào cho ngươi ăn, vì sao ngươi lại muốn hại ta?"

Giọng nói của Bạch Cẩm vang lên: "Ngộ Không, ngươi sinh ra ở Hoa Quả Sơn, cùng ta có nhân quả, nếu ngươi hành vi vô quy vô củ, ta sẽ áp chế ngươi.”

Tôn Ngộ Không đứng trong không gian tối tăm, không kiềm chế được kêu lên: "Câu Trần Đại Đế, lão Tôn trời sinh trời nuôi, không ai có tư cách trừng phạt ta!

Ngươi cho rằng dùng chút thủ đoạn này có thể vây khốn lão Tôn? Lão Tôn tuyệt đối không khuất phục.”

Bạch Cẩm không đáp lại.

Trong không gian tối tăm, không có thời gian, không gian, không có cảm giác, chỉ có sự cô đơn tuyệt đối. Dường như Tôn Ngộ Không đã trở lại trong tảng đá khi sưa, cô đơn, lạnh lẽo, yếu đuối, trong lòng hắn bắt đầu dâng lên một cảm giác khủng hoảng.

Không biết đã qua bao lâu, sắc mặt Tôn Ngộ Không cũng thay đổi vài lần, hắn đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng quát: "Câu Trần Đại Đế, lão Tôn nhận thua.”

Một tia sáng chợt hiện lên trong không gian tối tăm, Tôn Ngộ Không vô thức che mắt lại, bóng tối rút đi, Tôn Ngộ Không lại xuất hiện trong Điểu Sào. Hắn vội vàng nhìn xung quanh, cảm giác như vừa được sống lại, một cỏ một cây, một hoa một nước đều có vẻ xinh đẹp động lòng người, chim hót líu lo cũng có vẻ lảnh lót dễ nghe như vậy.

Tôn Ngộ Không không chút do dự, xoay người chạy ra ngoài.

"Nếu ngươi lại chạy thì ta tiếp tục nhốt ngươi lại, cho đến khi ngươi hối hận mới thôi.”

Tôn Ngộ Không lập tức đứng sững giữa không trung, hắn xoay người nhìn Bạch Cẩm, cố đè nén phẫn nộ kêu lên: "Ngươi muốn thế nào?"

"Đầu tiên là về Ngự Mã Giám, xin lỗi giám quan, sau đó chép kinh thư hai mươi nghìn lần.”

Ánh mắt Tôn Ngộ Không trừng mắt, tức giận kêu lên: "Vừa rồi ngươi nói mười nghìn lần kia mà?"

Bạch Cẩm dựng thẳng một ngón tay, tia sáng màu xanh lượn lờ trên ngón tay hắn.

Sắc mặt Tôn Ngộ Không xanh xanh trắng trắng, cuối cùng mới miễn cưỡng tươi cười: "Hai mươi nghìn lần thì hai mươi nghìn lần! Lão Tôn rất thích chép kinh thư.

Bạch Cẩm buông ngón tay xuống, bình tĩnh nói: "Đi đi! Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, ta có thể biết ngươi đi đến đâu.”

Tôn Ngộ Không gãi má cười hì hì: "Ta biết Đại Đế cũng chỉ muốn tốt cho ta, sao lại chạy làm gì? Lão Tôn nhất định sẽ chép xong hai mươi nghìn bản.”

Bạch Cẩm hài lòng nói: "Tốt nhất là như vậy, đi đi!"

Tôn Ngộ Không xoay người chạy ra ngoài, giỏ bàn đào kia cuối cùng vẫn không cho Câu Trần Đại Đế. Gì cơ? Cho Câu Trần đại Đế á? Nhất định là các ngươi nghe lầm rồi, đây là của lão Tôn.