Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 775: Há là nơi để ngươi làm loạn




Thạch Cơ sắc mặt cổ quái nói: "Sư huynh, như vậy không tốt đâu!

Mặc dù ngụ ý là tốt, nhưng có vẻ không chân thành lắm.”

Bạch Cẩm mặc kệ: "Cứ như vậy đi, hôn lễ này không thành được.”

“Sư huynh, lời này là ý gì?”

"Ngao Liệt kia ta đã gặp rồi, nhìn tướng mạo thì hắn có mệnh cô độc đến cuối đời, không có tướng lấy vợ, cho nên hôn lễ này chắc chắn không thành.”

Thạch Cơ kinh ngạc nói: "Sư huynh còn biết xem tướng?"

"Ha ha! Hiểu một chút, từng học một ít từ chỗ đại sư bá.”

Thạch Cơ trầm ngâm nói: "Nếu sư huynh đã đoán vậy thì chắc chắn không sai được, vậy ta... ta cứ chuẩn bị theo lời sư huynh vậy.”

Vừa nghĩ đến quà mừng là những thứ kia, Thạch Cơ lại nghĩ đến người đưa quà mừng là Thân Công Báo... sư huynh quả nhiên là vô cùng cơ trí.

Còn chuyện thân phận không đủ? Ai nói vậy? Rõ ràng Thân Công Báo cùng chúng ta thân thiết như người một nhà, đương nhiên có thể đại biểu Câu Trần Cung.

Thạch Cơ đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi đến hoa viên, thuận tay ngắt một đoạn dây leo mới rời đi.

...

Qua hôm sau, Tôn Ngộ Không cầm một xấp vở với một giỏ trái cây lại đi tới trước ao, hắn đứng trên cầu nhìn ra xung quanh, lớn tiếng kêu lên: "Đại Đế, lão Tôn trở lại rồi, kinh thư ngài phạt ta chép cũng đã chép xong.”

Trời đất đột nhiên xoay tròn, vạn vật hóa hư không rồi biến mất, Tôn Ngộ Không kinh ngạc phát hiện, mọi thứ trong thiên địa đều đã thay đổi, ao nước cũng biến mất không thấy.

Trước mặt hắn hiện ra một tòa cung điện có hình dạng rất quái dị, bốn mặt có hình vòng cung, mây trắng ở trên vách tường chậm rãi chuyển động.

Trên vách tường bỗng hiện lên một cánh cửa, Thạch Cơ mặc bộ đồ xương đen đi ra. Nàng nhìn Tôn Ngộ Không, khẽ gật đầu nói: "Đế Quân cho ngươi đi vào!"

Tôn Ngộ Không chắp tay cười hà hà: "Đa tạ! Đa tạ ngươi rất nhiều!"

Nói rồi liền thò tay vào trong giỏ trái cây lấy ra một quả bàn đào đưa cho Thạch Cơ: “Cái này là cho ngươi!"

Bàn tay Thạch Cơ duỗi ra, bàn đào bay ra rơi vào lòng bàn tay, nhìn xong liền giật giật khóe miệng, bàn đào chưa đủ ba ngàn năm, vẫn còn non!

Tôn Ngộ Không nhảy nhót vào trong Điểu Sào, dáo dác nhìn xung quanh.

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Tôn Ngộ Không: "Đến Luyện Khí Điện gặp ta!"

“Hả!” Tôn Ngộ Không đứng giữa hoa viên gãi tai gãi má, Luyện Khí Điện? Ở đâu? Đang không biết làm gì thì cảm nhận được trong bóng tối truyền đến một cỗ cảm ứng.

Tôn Ngộ Không lập tức chạy theo cảm ứng, nhanh chóng đi tới một đại điện, trên tấm biển viết Luyện Khí Điện.

Tôn Ngộ Không đẩy cửa điện ra, thò đầu vào nhìn thì thấy Câu Trần Đại Đế ngồi xếp bằng trước một lò luyện khí, khí tức trong đại điện khiến Tôn Ngộ Không cũng cảm thấy nóng bỏng.

Tôn Ngộ Không nhếch miệng cười, lập tức chạy vào: "Đại Đế, lão Tôn ta mang đồ ăn ngon cho ngươi.”

Hắn cẩn thận nhấc giỏ trái cây trong tay lên như đang hiến vật quý, từng quả bàn đào ở trong giỏ trái cây tản ra hương thơm mê người.

Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Bàn đào này là của ngươi?"

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ rất đắc ý: "Đại Đế, hiện tại lão Tôn khác xưa rồi, bây giờ ta là Tề Thiên Đại Thánh, toàn bộ bàn đào viên đều thuộc phạm vi quản lý của ta, sau này Đại Đế muốn ăn bàn đào, liền nói cho ta biết, lão Tôn ta đưa tới cho ngươi.”

“Kinh thư chép xong chưa?”

“Đương nhiên!" Tôn Ngộ Không giơ một đống sách dày cộp trong tay, kêu lên: "Lão Tôn ta vất vả lắm mới chép xong đấy.”

Bạch Cẩm đưa tay ra, quyển sách trên lòng bàn tay Tôn Ngộ Không lập tức bay lên rồi rơi vào tay hắn.

Bạch Cẩm mở ra nhìn qua vài trang, bất đắc dĩ nói: "Chữ của ngươi cần luyện nhiều, viết tựa như khỉ cào vậy.”

Tôn Ngộ Không cười nói: "Chữ của ta giống sư phụ ta.”

"Chữ của Bồ Đề Tổ Sư không phải như vậy.”

Tôn Ngộ Không biến sắc, kinh hãi kêu lên: "Làm sao ngươi biết sư phụ ta là Bồ Đề Tổ Sư?"

Hắn vô cùng hoảng loạn, trước khi đi, sư phụ dặn dò hết sức cẩn thận rằng tuyệt đối không thể nhắc tới lai lịch của sư phụ với người khác, thế sao Đại Đế lại biết? Tổ Sư có thể hiểu lầm là do ta tiết lộ không?

Bạch Cẩm cười ha hả: "Lúc ta quen biết Bồ Đề Tổ Sư thì ngươi còn chưa bắt đầu thai nghén đâu!"

Tôn Ngộ Không gãi tai mừng rỡ nói: "Thì ra Đại Đế là bạn cũ với sư phụ ta, vậy chúng ta không phải là người ngoài, khó trách lão Tôn ta cứ cảm thấy thân thiết với Đại Đế.”

Bạch Cẩm khép lại quyển sách, hỏi: "Sao chép Đạo Đức kinh ngàn lần, ngươi ngộ ra đạo lý gì?"

Tôn Ngộ Không gãi tai gãi má, lăn lộn qua lại, lời nói thì thể hiện rõ là hắn chả hấp thụ được cái gì: "Không hiểu, không hiểu, trên đó viết cái gì, lão Tôn ta cũng không hiểu, sao chép thôi không được sao?!"

Bạch Cẩm bất đắc dĩ: "Đúng là ngươi không hiểu, nếu ngươi hiểu, sẽ không đi hái bàn đào làm của riêng, không nói mà lấy là trộm, ngươi đã phạm tội trộm cắp.

Ngộ Không ngươi có biết sai không?"

Tôn Ngộ Không vẫn lăn lộn, đắc ý nói: "Cái gì mà tội với không tội, lão Tôn ta sinh ra đã tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó?"

Bạch Cẩm nhíu mày quát: "Vớ vẩn!"

Tôn Ngộ Không lập tức giật thót.

Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Thời kỳ viễn cổ, Thiên Đình chưa có, thiên địa hỗn loạn, vạn tộc phân tranh không ngớt.

Sau này Hạo Thiên bước lên đế vị, phân phong chư thần, ngăn cách thiên địa, vận hành nhật nguyệt sơn hà, thiên địa bắt đầu có trật tự, vạn vật hiểu được luân thường phải trái.

Ngươi đã trở thành thần linh của Thiên Đình thì nên ước thúc thân mình, tạo phúc cho hồng hoang.

Thiên Đình không phải Hoa Quả Sơn của ngươi, há là nơi để ngươi làm loạn.”