Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 762: Đến Đâu Suất Cung




Tôn Ngộ Không cầm Định Hải Thần Châm Thiết trong tay ngắm kỹ. Thì ra hai đầu gậy bọc vàng, giữa là đoạn sắt đen, gần chỗ bọc vàng khắc một hàng chữ 'Như Ý Kim Cô Bổng', nặng một vạn ba nghìn năm trăm cân.

Tôn Ngộ Không cầm Như Ý Kim Cô Bổng, vui như mở cờ trong bụng, lập tức múa gậy một vòng. Tức thì kim quang lấp lánh, dời sông lấp bể, sóng ngầm dâng trào.

Lão Long Vương Ngao Quảng vội vàng hét lên: "Hầu đệ khoan đã! Mau dừng tay!"

Tôn Ngộ Không dừng xoay Như Ý Kim Cô Bổng, cười ha hả nói: "Đa tạ Long ca tặng bảo vật."

Lão Long Vương chỉnh trang lại đầu tóc rối bù, ôm quyền chắp tay cười gượng: "Chúc mừng Hầu đệ có được bảo vật. Nếu Hầu đệ muốn nghịch bảo vật thì đi chỗ khác nhé! Long Cung này của lão ca không chống đỡ được uy phong của Hầu đệ."

Tôn Ngộ Không cười ha hả: "Thủy Tinh Cung này của Long ca vô dụng quá! Sau này lão Tôn ta chiếm được Thiên Đình sẽ xây cho ngươi một tòa Thủy Tinh Cung tốt." Hắn yêu thích vuốt ve Như Ý Kim Cô Bổng không rời tay."

Ngao Quảng chẳng hề để tâm, chỉ cười sang sảng nói: "Ta thấy Hầu đệ đã có thần binh nhưng không có y phục tương xứng, không đẹp tí nào. Vừa hay ta cất giữ một bộ giáp trụ, tặng luôn cho Hầu đệ vậy."

Tôn Ngộ Không xoay Kim Cô bổng một vòng rồi gác sau lưng, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu mừng rỡ: "Đa tạ Long ca, ngươi tốt thật đấy! Tây Hải Long Vương hoàn toàn không sánh được với ngươi."

Lão Long Vương của Đông Hải bật cười ha ha: "Ai bảo ta và Long đệ mới gặp mà như đã quen thân!"

Tôn Ngộ Không mặc giáp trụ, sau đó hưng phấn rời đi.

...

Trong Tây Hải bên kia, Ngao Khâm ngồi chễm chệ trên chủ vị, sắc mặt tối sầm.

Quan Thế Âm Bồ Tát đứng dưới đại điện, cầm một nhánh dương liễu trong tay.

Ngao Khâm giận dữ chất vấn: "Quan Thế Âm Bồ Tát, chẳng phải ngươi nói Tôn Ngộ Không sẽ đại náo Đông Hải ư? Sao bây giờ hắn lại đến Tây Hải ta?"

Quan Thế Âm Bồ Tát bất đắc dĩ nói: "Vốn dĩ Tôn Ngộ Không phải đại náo Đông Hải, nhưng không biết giữa chừng đã xảy ra biến cố gì dẫn tới hắn đến Tây Hải. Phật Giáo ta cũng không muốn thấy phát sinh chuyện này."

Ngao Khâm lạnh lùng cất lời: "Tôn Ngộ Không trộm sạch bảo khố của Tây Hải ta, chuyện này chúng ta tính thế nào?"

"Long Vương bệ hạ, chắc chắn không phải Tôn Ngộ Không trộm sạch bảo khố!"

"Bảo khố của ta bị trộm vào lúc hắn đại náo Long Cung, không phải hắn thì còn ai vào đây?"

"Long Vương đừng ăn vạ, ngươi cũng biết là Tôn Ngộ Không không có bản lĩnh trộm bảo khố!"

Ánh mắt Long Vương không giấu được cảm xúc phẫn nộ, hắn tức giận quát: "Vì kế hoạch của Phật Giáo ngươi mà bảo khố của Tây Hải ta bị trộm mất, Phật Giáo ngươi không giải thích một lời sao?"

Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ mỉm cười: "Long Vương yên tâm, Phật Tổ nói Tây Hải Long Vương Ngao Khâm là đại cục của Phật Giáo, dung túng Ngộ Không đại náo Tây Hải, bị tổn thất nặng nề. Phật Giáo sẽ bồi thường cho các kiến trúc hư hỏng và bảo khố đã mất ở mức độ nhất định, chắc chắn không để Long Vương lạnh lòng."

Bấy giờ sắc mặt Ngao Khâm mới dịu lại, hắn nói: "Tạ ơn Phật Tổ!"

Ngao Khâm biết là không thể bắt Phật Giáo bồi thường toàn bộ. Đúng như Quan Thế Âm Bồ Tát đã nói, Tôn Ngộ Không vẫn chưa đủ bản lĩnh trộm bảo khố của Tây Hải, nhất định là nội tặc. Trong mắt Ngao Khâm lóe lên hung quang.

Quan Thế Âm Bồ Tát lên tiếng: "Còn một việc nữa cần làm phiền Long Vương!"

Ngao Khâm giấu đi hàn quang, tiếp lời: "Bồ Tát cứ nói."

"Long Vương hãy tố cáo Tôn Ngộ Không trước Lăng Tiêu Bảo Điện, xin Ngọc Đế hỗ trợ truy bắt."

Ngao Khâm nhíu mày. Thôi vậy, dù sao người cần vứt bỏ cũng đã vứt bỏ, thêm lần này cũng chẳng sao. Hắn gật đầu nói: "Được, ta đồng ý."

Quan Thế Âm Bồ Tát cười khẽ: "Đa tạ Long Vương!

"Đừng quên lời hứa của các ngươi!"

"Ngao Liệt có thể trở thành Bát Bộ Thiên Long Quảng Lực Bồ Tát, được khí vận của Phật Giáo che chở, mai này có hi vọng lên Chuẩn Thánh."

Ngao Khâm khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt."

...

Sau khi Tôn Ngộ Không trở về Hoa Quả Sơn, hắn khoe bảo vật và thi triển thần thông trên núi, dọa cho hổ báo sói trùng, quần quái khắp núi, Yêu Vương của bảy mươi hai động đều dập đầu bái lễ, run sợ đến hồn bay phách tán, được tôn làm Yêu Vương Chi Chủ của bảy mươi hai động.

Sau đó hắn bắt chước Đông Hải Long Cung phân phong quan chức, giao Hoa Quả Sơn cho chúng nhi lang, còn bản thân thì cưỡi mây đạp gió ngao du tứ hải, rong chơi Thiên Sơn; thi triển võ nghệ, bái phỏng anh hào; sử dụng thần thông, kết giao hiền hữu. Khi ấy hội tụ bảy huynh đệ: Ngưu Ma Vương, Giao Ma Vương, Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương, Mi Hầu Vương, Ngu Nhung Vương, tính cả Mỹ Hầu Vương mình là bảy.

...

Trong Đâu Suất Cung trên Thiên Đình, lò luyện đan phát ra tiếng 'ù ù' vang dội, nắp lò bật mở, một viên tròn màu trắng bay từ trong lò luyện đan ra. Quanh viên cầu bao bọc bởi lưu quang, vô cùng rực rỡ.

Bạch Cẩm nhìn viên tròn bằng ánh mắt chờ mong, vui vẻ nói: "Sư bá, vậy là xong rồi ạ?"

Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, cười ha hả: "Ngươi có thể luyện hóa xem có phù hợp với dự tính của ngươi hay không."

Bạch Cẩm vẫy tay, viên tròn bay tới lơ lửng trước mặt hắn.

Bạch Cẩm nâng viên tròn trên tay, đưa một tia thần niệm vào trong viên tròn, tức thì cảm nhận được từng đạo cấm chế mạnh mẽ, có khoản hơn ba mươi sáu tầng.