Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 761: Định Hải Thần Châm Thiết




Ngao Quảng chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm, ôi hình tượng anh minh thần võ mà ta cố gắng duy trì! Trong lòng như có một cơn gió lốc thổi qua, trên người chồng chất vết thương, mệt mỏi không chịu nổi.

Long Mẫu nhìn dáng vẻ lòng như tro tàn của Ngao Quảng, nở nụ cười thỏa mãn. ta nhịn ngươi suốt hàng tỉ năm chính là để chờ ngày hôm nay, để xem sau này ngươi còn dám giấu tiểu kim khố không.

Đột nhiên Ngao Quảng ngẩng phắt đầu, giọng nói thâm tình tha thiết: "Phu nhân, ngươi có biết ta thích thần nào nhất trong chúng thần không?"

Long Mẫu thoáng sửng sốt, trong lúc nhất thời không lần ra manh mối. Hắn nói vậy là có ý gì? Nàng thử hỏi dò: "Thần Tài hả?"

"Không, là nhãn thần!"

"Hừ!" Long Mẫu hừ khẽ, gương mặt nở nụ cười, xoay người rảo bước rời đi.

...

Chốc lát sau, Ngao Quảng đi ra ngoài với tâm trạng phức tạp, sau đó đi tới Thủy Tinh Cung.

Trong Thủy Tinh Cung, Tôn Ngộ Không đang ngồi chồm hổm trên ghế, nôn nóng vò đầu gãi tai.

Ngao Quảng đi vào Thủy Tinh Cung, cảm xúc lập tức thay đổi, chắp tay cười ha ha: "Chúc mừng Hầu đệ có được thần binh!"

Tôn Ngộ Không xua tay, hậm hực nói: "Đừng nói nữa, xui xẻo, thật xui xẻo!"

Ngao Quảng hỏi với vẻ khó hiểu: "Hầu đệ sao thế? Lẽ nào không lấy được thần binh?"

Tôn Ngộ Không nhảy khỏi ghế, la lối: "Lão Tôn ta náo loạn Tây Hải một trận, ép Tây Hải Long Vương ra mặt, vậy mà lão Long Vương kia còn định nói dối lừa lão Tôn ta. May mà lão Tôn ta được Long ca nhắc nhở từ trước nên mới không bị lão Tây Hải Long Vương lừa gạt."

Hắn ảo não nói: "Nhưng lão Tây Hải Long Vương khăng khăng khẳng định bảo khố của Tây Hải bị trộm. Lão Tôn ta không muốn đại khai sát giới, đành phải trở về."

Ngao Quảng bật cười: "Bảo khố bị trộm á, đến hài tử phàm trần cũng không tin cái cớ này."

Tôn Ngộ Không gật đầu lia lịa, tỏ ý tán thành: "Không sai, đường đường là lão Vương của Tây Hải mà lại trơ trẽn như thế!"

Ngao Quảng cười ha hả: "Hầu đệ đừng gấp. Sau khi Hầu đệ đi, ta lại phát động rất nhiều binh tôm tướng cua của Long Cung lục tìm khắp Đông Hải, muốn tìm xem còn thần binh nào thích hợp với Hầu đệ không. Khỏi nói chứ, thật sự để ta tìm được một món kìa!"

Hai mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời, hắn vội vàng hỏi: "Thần binh gì?"

Ngao Quảng nghiêm túc nói: "Thần binh này rất ghê gớm, là chí bảo vô thượng của Long tộc ta.

Thời viễn cổ xa xưa, hồng hoang đại địa bỗng nổi hồng thủy, Nhân tộc có Thánh hiền xuất thế tên là Đại Vũ, cũng chính là Đại Đế của Nhân tộc.

Vũ Đế tập hợp lực lượng của Nhân tộc luyện chế ra hai thần vật dùng để trị thủy. Một là Khai Sơn Thần Phủ, sau này bị Đại Lang Thần Dương Giao đoạt được, phá núi cứu mẫu thân.

Hai là Định Hải Thần Châm Thiết, không biết tại sao sau khi trị thủy nó lại lưu lạc trong Đông Hải rồi bị ta đoạt được, đặt ở Đông Hải, dùng để đo mực nước thay đổi ở Đông Hải. Hầu đệ có thể thử xem có hàng phục được cây Định Hải Thần Châm Thiết này không."

Tôn Ngộ Không vẫy vẫy hai tay, phấn khích nói: "Mau dẫn lão Tôn ta đi, lão Tôn ta biết bảy mươi hai phép biến hóa, trên thế gian này làm gì có pháp bảo nào lão Tôn ta không thể hàng phục?"

Ngao Quảng thầm cà khịa một câu: biết bảy mươi hai phép biến hóa thì có liên quan gì đến hàng phục pháp bảo? Hắn chìa tay mời: "Hầu đệ đi theo ta!"

Tôn Ngộ Không bám theo Ngao Quảng, nhảy nhót đi ra ngoài.

Hắn đi theo lão Long Vương ra khỏi Long Cung, đi tới một hải vực tối om. Mạch nước ngầm trong hải vực cuộn trào dữ dội, từng khóm san hô phát sáng tỏa ra ánh sáng mỏng manh.

Tôn Ngộ Không sốt sắng hỏi: "Long ca, Định Hải Thần Châm Thiết mà ngươi nói đang ở đâu?"

Hai người vòng qua chân núi, Ngao Quảng duỗi tay chỉ về phía trước rồi nói: "Ở chỗ đang phát sáng kia."

Tôn Ngộ Không khum tay che mí mắt nhìn theo, chỉ thấy loáng thoáng đằng xa có kim quang lấp lánh. Hắn lập tức mừng rơn, vén y phục bay thẳng đến chỗ kim quang.

Tôn Ngộ Không bay đến gần kim quang thì nhìn thấy một cây cột sắt khổng lồ đứng sừng sững dưới đáy biển. Cột sắt cao không thấy ngọn.

Ngao Quảng bay tới, vừa vuốt râu vừa cười ha hả: "Hầu đệ, đây là Định Hải Thần Châm Thiết."

Tôn Ngộ Không vươn tay ôm Định Hải Thần Châm Thiết, đồng thời hét to: "Lên cho ta!"

Ầm ầm! Định Hải Thần Châm Thiết rung chuyển, từ từ nhô lên, hải vực xung quanh hình thành một dòng xoáy chảy loạn, bọt khí cuộn trào.

Tôn Ngộ Không chậm rãi nhấc Định Hải Thần Châm Thiết lên, hưng phấn hô: "Nâng lên, nâng lên cho lão Tôn." Một luồng khí tức mơ hồ lưu chuyển trên người Tôn Ngộ Không và Định Hải Thần Châm Thiết.

Bên ngoài, Ngao Quảng đứng bất động trong dòng chảy hỗn loạn, cõi lòng nặng nề. Rốt cuộc tên Tôn Ngộ Không này có lai lịch gì mà Như Ý Kim Cô Bổng lại nhận chủ.

Đầu tiên là lão đại nhắc nhở mình phải giao hảo với hắn, tiếp đó Thánh Nhân phương Tây ra lệnh cho mình diễn kịch. Bây giờ hắn còn có thể nhấc Định Hải Thần Châm Thiết, đây là thánh khí của Nhân tộc đó! Lẽ nào hắn và Nhân tộc có mối quan hệ nào đó?"

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn Định Hải Thần Châm Thiết, lẩm bẩm: "Quá to quá dài! Ngắn hơn nhỏ hơn chút thì mới dùng được."

Hắn vừa dứt lời, Định Hải Thần Châm Thiết lập tức nhỏ lại phân nửa.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng ngời, giọng nói tràn đầy chờ mong: "Nhỏ đi một chút nữa càng tốt!"

Gậy sắt khổng lồ lập tức nhỏ lại như bình thường.

Tôn Ngộ Không cười ha ha: "Nhỏ thêm chút nữa, nhỏ thêm chút nữa!" Định Hải Thần Châm Thiết nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành kích cỡ bằng miệng bát, một bàn tay có thể nắm trọn.