Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 759: Kẻ nào trộm bảo khố của ta




Ngao Khâm cười làm lành: "Bớt giận nào, xin đại vương bớt giận. Trước đó tiểu long đi thăm bạn, giờ mới về."

Một đám binh tôm tướng cua và văn võ bá quan của Long Cung ở đằng xa đều trợn tròn mắt sững sờ, Long Vương trở nên hèn mọn như thế từ bao giờ vậy?

Sắc mặt Ngao Khâm thoắt đỏ thoắt trắng, thật là nhục nhã! Nhưng người ngoài nhìn lại tưởng lão Long Vương đang sợ hãi.

Tôn Ngộ Không buông tay, giọng điệu khinh thường: "Không ngờ lại có Long Vương nhát gan như vậy, ngươi thua xa Đông Hải Long Vương."

Ngao Khâm thầm cảm thấy khó chịu, sắc mặt càng khó coi hơn. Ngao Quảng chết tiệt có thể so với hắn chắc?

Ngao Khâm cố nở nụ cười hùa theo: "Mời đại vương vào trong nói chuyện!"

Tôn Ngộ Không nhún nhảy đi vào trong đại điện, nhìn trái ngó phải, cười hì hì nói: "Thủy Tinh Cung này của ngươi kém xa Đông Hải Long Cung!"

Không tốt bằng Đông Hải Long Cung? Trong lòng Ngao Khâm bùng lên lửa giận, không tốt bằng Đông Hải thì ngươi đến Tây Hải ta làm gì? Đi gây họa cho Đông Hải ấy!

Ngao Khâm nóng lóng muốn đuổi Tôn Ngộ Không, bèn hỏi ngay: "Đại vương đến Tây Hải ta vì chuyện gì?"

Tôn Ngộ Không nhảy tót lên long ỷ, vò đầu gãi tai nói: : Lão Tôn ta học nghệ ngoài biển trở về vẫn chưa có binh khí thuận tay. Thế nhân đều nói 'đừng nói Long Vương không có bảo bối', vì vậy ta cố ý tới đây để xin một món thần binh lợi khí."

Ngao Khâm than khổ: "Đại vương, câu ‘đừng nói Long Vương không có bảo bối' chỉ Đông Hải Long Cung, còn nơi này của ta là Tây Hải Long Cung, là hải vực nghèo nhất trong tứ hải, thật sự là không có thần binh đâu."

Trong đầu Tôn Ngộ Không lập tức vang lên lời nói của Đông Hải Long Vương cùng với lời dặn dò ân cần của hắn, thế là hắn bất giác hỏi: "Tây Hải nghèo nhất, vậy hải vực nào giàu nhất?"

Ngao Khâm trả lời ngay lập tức: "Là Đông Hải, Đông Hải có rất nhiều pháp bảo lâu đời, hơn xa tam hải còn lại. Đại vương có thể đến Đông Hải đòi."

Tôn Ngộ Không đảo mắt một vòng, đúng là sống y chang lời Đông Hải Long Vương nói. Hắn cười khà khà nói: "Lão Tôn ta mới từ Đông Hải qua đây, Đông Hải không có thần binh."

Ngao Khâm tỏ ra tức giận: "Ngao Quảng lừa ngươi đó! Ta đi cùng đại vương đến đó, nhất định sẽ tìm được thần binh cho đại vương."

Tôn Ngộ Không đan chéo hai tay vẫy qua vẫy lại trước mặt, cười khằng khặc quái dị: "Lão Long Vương, thủ đoạn của ngươi đều bị Long ca của ta nhìn thấu rồi, hắn đã nói trước với ta là ngươi nhất định sẽ nói dối lừa ta. Ngươi đừng lấy lão Tôn ta ra làm trò khỉ! Sao lão Tôn ta có thể tin tưởng ngươi?

Đừng nói nhảm nữa, mang hết thần binh của Tây Hải ngươi ra đây, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ta thừa biết Tây Hải ngươi có pháp bảo gì. Bạch Mã Tiếu Thiên Thương, Đồ Long Bảo Đao, Hoành Tảo Thiên Hạ Côn, U Minh Câu, lấy hết ra đây cho lão Tôn!"

Nét mặt Ngao Khâm chợt cứng đờ. Bạch Mã Tiếu Thiên Thương, Đồ Long Bảo Đao, Hoành Tảo Thiên Hạ Côn, U Minh Câu là thứ gì? Lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội, Ngao Quảng chết tiệt lại đặt điều về Tây Hải ta ở bên ngoài.

Ngao Khâm nhăn mặt nói: "Đại vương, thật sự là chỗ ta không có những pháp bảo mà ngươi nói."

Tôn Ngộ Không nhảy tới trước mặt Ngao Khâm, túm lấy cánh tay hắn, lạnh lùng cười khùng khục: "Chỉ bằng lời nói dối vụng về của ngươi mà cũng muốn lừa ta! Lão Tôn ta thông minh chứ? Ngươi còn nói dối nữa thì nắm đấm sẽ hầu hạ ngươi."

Ngao Khâm hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng toàn thể gia đình Ngao Quảng một lượt, thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy mà cũng dùng được.

Không ngờ Ngao Quảng lại dẫn họa về Tây, nhưng làm gì có chuyện ta để ngươi được như ý?

Trong mắt Ngao Khâm lóe lên một đạo tinh quang, hắn lên tiếng: "Nếu đại vương không tin thì ta có thể đưa đại vương đến bảo khố xem, đến lúc đó thật giả ắt rõ, Ngao Quảng mới là kẻ gian xảo nhất, vô liêm sỉ nhất trong tứ hải."

Tôn Ngộ Không kéo cánh tay Ngao Khâm đi ra ngoài, nôn nóng nói: "Đi thôi! Đi thôi! Đến bảo khố ngay bây giờ."

Ngao Khâm dẫn Tôn Ngộ Không tới trước một tòa đại điện rồi giới thiệu: "Nơi này chính là bảo khố."

Tôn Ngộ Không sốt sắng thúc giục: "Mở ra, mau mở ra!"

Ngao Khâm đặt tay lên thần điện, còn chưa vận hành pháp quyết mở cửa mà cửa thần điện đã 'kẹt' một tiếng mở ra một khe hở.

Ngao Khâm cứng đờ cả người, lập tức ngây ngẩn. Mình còn chưa động thủ, sao cửa đã mở rồi? Trong lòng dấy lên dự cảm không lành, tay dùng sức đẩy mạnh, cửa thần điện ầm ầm mở ra, hắn vội vã bước nhanh vào bên trong.

Tôn Ngộ Không cũng nhún nhảy vào trong đại điện theo. Hắn nhìn ngó xung quanh, cất giọng ngờ vực: "Lão Long Vương, chẳng phải ngươi nói là đến bảo khố sao? Bảo khố ở đâu?"

Bên trong đại điện trống rỗng, trên tường lồi lõm, vô cùng đổ nát chứ đừng nói chi đến bảo bối.

Ngao Khâm đờ người nhìn quanh một vòng, giận dữ hét to: "Kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào trộm bảo khố của ta?" Hai mắt lập tức ngầu, tóc tai dựng ngược, đột nhiên hắn trợn mắt trừng Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Lão Tôn ta đứng giữa thiên địa, trước giờ luôn đi ngay đứng thẳng, chưa bao giờ làm cái việc trộm cắp kia."