Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 758: Không mau ra đây cho lão Tôn




Tôn Ngộ Không băng qua ba tòa đại điện, quả nhiên nhìn thấy một ngọn núi giả đứng sừng sững trong Thủy Tinh Cung. Trên núi giả có cành tùng cây bách, thác nước suối chảy, cầu nhỏ đình đài, trông rất đẹp và tinh xảo.

Tôn Ngộ Không nhảy hai ba bước đến trước núi giả, lén lút nhìn trái ngó phải, sau đó vừa vươn tay gõ núi giả vừa nói: "Bảo khố mở cửa!"

Núi giả không nhúc nhích.

Tôn Ngộ Không siết chặt nắm đấm đập rầm rầm vào núi giả: "Bảo khố mở cửa!"

Núi giả vẫn không nhúc nhích.

Tôn Ngộ Không sốt sắng tìm bảo vật, chẳng màng đến chuyện có bại lộ hay không nữa. Hắn nhảy vọt lên cao, hiện nguyên hình giữa không trung rồi thình lình lao xuống như lưu tinh, một chân mang theo lực đạo cuồng bạo đạp vào đỉnh núi.

Ầm! Tiếng nổ mạnh vang lên, loạn thạch văng tung tóe, cả ngọn núi ầm ầm sụp xuống, dòng nước cuồng bạo cuốn phăng tất cả.

Trong Thủy Tinh Cung, Ngao Khâm chợt ngẩng phắt đầu nhìn về phía đỉnh núi, lửa giận bùng lên trong lòng. Tiểu mao tặc chui ra từ đâu dám đến Tây Hải làm loạn?

Hắn nhìn xuyên qua không gian, tầm mắt bỗng khựng lại. Không ngờ lại là hắn - Tôn Ngộ Không!

Hàng ngàn hàng vạn binh tôm tướng cua hòe hét xông về phía núi giả, tiếng hô giết chấn động Long Cung.

Tôn Ngộ Không đứng trong đống phế tích lẩm bẩm: "Bảo khố ở đâu nhỉ?"

"Yêu hầu to gan dám tự ý xông vào Long Cung, phải chịu tội gì?" Tiếng quát chói tai vang lên trên không trung Long Cung, một con Giao Long lao thẳng xuống.

Thôi kệ, không tìm được thì mình đòi Tây Hải Long Vương vậy.

Tôn Ngộ Không ra quyết định, lập tức đội đất chui lên, đánh ra một quyền. Bộp! Nắm đấm va chạm với Giao Long, một làn sóng nước lan rộng, loạn thạch xung quanh bị cuốn bay, vỡ tan tành.

"Grao!" Giao Long gào thét thảm thiết vì đau đớn, lập tức bay ngược trở lại, va bồm bộp vào một đám binh tôm tướng cua, ngay sau đó là một tràng tiếng kêu gào thảm thiết.

Tôn Ngộ Không cười khằng khặc quái dị: "Lão Long Vương, mau lấy toàn bộ bảo bối ở Long Cung của ngươi ra đây thì lão Tôn ta sẽ tha cho long tử long tôn của ngươi."

"Giết!"

"Giết!"

...

Tiếng hô giết vang trời, các đại tướng suất lĩnh binh tướng xông về phía Tôn Ngộ Không.

Thân ảnh Tôn Ngộ Không vừa chuyển động lập tức hóa thành một đạo ảo ảnh vọt vào trong đám thủy quân của Tây Hải. Bộp! Bộp! Bộp! Đám binh tôm tướng cua gào thét thảm thiết, bay tứ tung, va đập khắp nơi.

Ở một nơi khác, Long Mẫu được thị nữ vây quanh đang bước nhanh vào đại điện của Thủy Tinh Cung. Nàng sốt ruột hỏi: "Ngao Khâm, xảy ra chuyện gì vậy? Kẻ nào đang náo loạn Long Cung?"

Ngao Khâm bực bội nói: "Làm sao ta biết được?"

Long Mẫu bực mình quát: "Ngươi đang chờ gì thế? Sao còn không bắt hắn lại?"

Ngao Khâm há hốc miệng, giọng điệu bất đắc dĩ: "Thân phận của hắn không tầm thường, liên quan đến mưu kế của Thánh Nhân, trên người gánh nhân quả to lớn, chúng ta không thể bắt hắn!"

Long Mẫu giật mình, lập tức đoán chắc đối phương có quan hệ với phương Tây. Nàng tức giận nói: "Ta đã bảo ngươi ít qua lại với người của Phật Giáo phương Tây thôi, vậy mà ngươi nhất quyết không nghe. Sớm muộn gì Tây Hải chúng ta cũng bị hủy hoại trong tay ngươi." Nàng xoay người sải bước rời đi.

Sôn Gô Ku đang giao chiến với tướng lĩnh của Tây Hải Long Cung, đánh đến độ nước biển lật nghiêng, máu chảy thành sông, cung điện sụp đổ, cả Tây Hải Long Cung vô cùng hỗn loạn.

Trong Long Cung, một gã Hải Nhãn vừa tránh né tường rách vách xiêu sập xuống vừa hét to: "Xông lên, tất cả mau xông lên, hắn ở bên kia kìa!"

"Bày trận đi! Các ngươi quên sạch trận pháp đã học rồi sao?"

"Ối, Kình lực sĩ ngươi làm gì thế? Đừng chạy!"

Hải Nhãn nhân vừa tức giận vừa nóng nảy, khoa tay múa chân chỉ huy trận đại chiến.

Chốc lát sau, từng đội quân được triển khai, đại chiến càng thêm kịch liệt, hai bên đều đánh nhau nảy lửa.

Hải Nhãn nhân lặng lẽ rời khỏi chiến trường, tránh tầm mắt mọi người đi tới trước một tòa bảo điện. Hắn đặt tay lên cửa bảo điện, từng đạo phù văn từ lòng bàn tay tuôn ra, mỗi đạo phù văn đều giống như Thần Long bơi đi, chẳng mấy chốc phù văn đã phủ khắp bảo điện.

Ầm ầm! Bảo điện phát ra tiếng vang chấn động. Nếu là lúc bình thường, động tĩnh lớn như vậy nhất định sẽ kinh động đến tiên thần ở Tây Hải Long Cung. Nhưng lúc này Tôn Ngộ Không đang đại náo Tây Hải, bảo điện gây ra động tĩnh như vậy cũng không kinh động đến bất kỳ ai.

Ngao Quảng mừng rỡ reo lên: "Ha ha, thành công rồi! Quả nhiên Ngao Khâm dùng trận pháp cấm chế của Thanh Long Giới. Đúng là lười nhác, chẳng sửa tí nào."

Ngao Quảng vươn tay mở cửa bảo điện, lách mình đi vào trong rồi lập tức đóng cửa lại.

...

Tôn Ngộ Không đại chiến trong Tây Hải Long Cung, càng đánh càng hăng, tinh thông võ nghệ, giơ tay nhấc chân không gì địch nổi, Tây Hải Long Cung tràn ngập trong tiếng kêu rên.

Rầm!

Tôn Ngộ Không đạp bay một tên Kình tướng quân, tiếp lực phóng lên cao. Hắn không đếm xỉa tới hàng nghìn hàng vạn binh tướng bên dưới, chỉ hét thật to: "Lão Long Vương còn không mau ra đây cho lão Tôn!"

Trong Thủy Tinh Cung, sắc mặt Ngao Khâm thay đổi mấy lần. Lần này phải sạch thể diện rồi! Hắn cố nặn ra nụ cười nịnh nọt, chạy nhanh ra ngoài Thủy Tinh Cung rồi hô: "Đến rồi đến rồi, đại vương bớt giận!"

Tôn Ngộ Không lao thẳng xuống, túm lấy râu của Ngao Khâm xách đến trước mặt, vừa cười khằng khặc quái dị vừa nói: "Cuối cùng lão cá chạch nhà ngươi cũng xuất hiện. Nếu ngươi còn không xuất hiện thì lão Tôn ta sẽ phá hủy ổ cá chạch nhà ngươi."