Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 752: Lục Thánh định Tây Du




Hạo Thiên Thượng Đế bình tĩnh cất lời: "Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, mau đi điều tra."

Trong chúng thần bên dưới, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ bước ra, cung kính chắp tay thi lễ đáp: "Vâng!" Sau đó bọn hắn hóa thành hai đạo thần quang phóng ra ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện.

Chốc lát sau, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ bay về, rảo bước đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện.

Thiên Lý Nhãn cung kính báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, ở Hoa Quả Sơn vùng Đông Hải dưới Hạ Giới có một con khỉ phá núi xông ra, kinh động Cửu Tiêu."

Mão Nhật Tinh Quân bước ra một bước, cung kính thưa: "Bệ hạ, yêu vật dưới Hạ Giới ra đời dẫn tới dị tượng, nhất định là bất phàm. Xin bệ hạ phái thiên tướng bắt nó lại để tránh thành họa về sau."

Giọng nói lớn của Hạo Thiên Thượng Đế vang lên: "Thứ dưới kia do tinh hoa thiên địa sinh ra, không đến mức kỳ dị."

"Vâng!" Mão Nhật Tinh Quân không cam lòng lùi về hàng.

Không lâu sau tảo triều kết thúc, chúng thần đi về, trong Lăng Tiêu Bảo Điện chỉ còn lại Bạch Cẩm và Hạo Thiên Thượng Đế.

Bạch Cẩm quay đầu nhìn Hạo Thiên Thượng Đế trên chủ vị, nghiêm giọng nói: "Sư thúc, lượng kiếp sắp bắt đầu rồi."

Hạo Thiên Thượng Đế nói với sắc mặt coi: "Đúng vậy! Phật Giáo đại hưng chắc chắn là một tai họa đối với Huyền môn ta.

Mặc dù bề ngoài là Chuẩn Đề Thánh Nhân lùi một bước, nhưng Huyền môn ta cũng mất hết thể diện. Hắn giẫm lên vinh quang của Huyền môn ta, đúc thành vinh quang của Phật môn hắn, hơn nữa chúng ta còn phải phối hợp. Bực chết đi được!"

Bạch Cẩm hỏi bằng giọng điệu mong chờ: "Sư thúc, Đạo Tổ nói thế nào?"

Hạo Thiên nhíu mày đáp: "Đạo Tổ nói: Phật vốn là đạo!"

Bạch Cẩm ngơ ngác hỏi: "Nghĩa là sao?"

Hạo Thiên Thượng Đế trịnh trọng phân tích: "Sau đó ta cũng suy nghĩ rất lâu, xét từ mặt chữ thì câu 'Phật vốn là đạo' nghĩa là Phật hưng thì đạo cũng hưng, nhưng lời nói của Đạo Tổ sao có thể đơn giản như vậy?

Sau khi trầm tư phân tích, cuối cùng ta rút ra một kết luận. 'Đạo' trong 'Phật vốn là đạo' có hai cách giải thích, một là đại đạo, hai là Đạo Giáo."

Bạch Cẩm gật đầu theo bản năng.

Hạo Thiên Thượng Đế tiếp tục phân tích: "Chắc là không phải Đạo Giáo vì Phật Giáo và Đạo Giáo khác biệt quá nhiều, sao có thể 'Phật vốn là đạo' được?

Cho nên 'đạo' này hẳn là chỉ Thiên Đạo.

Đại thế sở quy, Phật Giáo đại hưng, tức là Thiên Đạo đứng về phía Phật Giáo, thành Phật vốn là đạo."

Hạo Thiên Thượng Đế cảm khái: "Đạo Tổ đang nhắc khéo chúng ta, Phật Giáo là Thiên Đạo sở chung, lão nhân gia cũng hết cách."

"Ài, sư thúc ơi, có phải chúng ta nghĩ quá nhiều không? Có lẽ ý của Đạo Tổ rất đơn giản!" Bạch Cẩm thử dò hỏi.

Hạo Thiên cười ha hả: "Bạch Cẩm, ngươi ngây thơ quá! Lời nói của Đạo Tổ đại diện cho thiên cơ, phải ngộ mới được, sao có thể đơn giản chứ? Ta lớn lên bên cạnh Đạo Tổ, ta hiểu ý của ngài."

Trong Tử Tiêu Cung ở Hỗn Độn, Hồng Quân Đạo Tổ hắt hơi liên tiếp vài cái. Hắn xoa mũi, ánh mắt bất thiện, ngươi hiểu cái đinh ấy!

...

Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Bạch Cẩm cảm khái: "Đến Đạo Tổ cũng bỏ rơi chúng ta sao?"

Hạo Thiên Thượng Đế gật đầu, bùi ngùi nói: "Đạo Tổ cũng phải đi theo đạo mà! Bạch Cẩm, lượng kiếp này đã định trước là Huyền môn phương Đông chúng ta phải nhẫn nhịn."

Hai mắt Bạch Cẩm lấp lóe, nhưng ta không định nhẫn nhịn. Hắn lên tiếng: "Sư thúc, ta định tiến hành cải cách Thiên Đình."

Hạo Thiên Thượng Đế hoàn toàn không quan tâm: "Không cần nói với ta, ngươi cứ làm tùy ý! Chỉ cần không vi phạm thiên điều, còn lại cứ thoải mái."

Bạch Cẩm chắp tay thi lễ hô: "Tạ ơn sư thúc!"

Hạo Thiên cất giọng cay đắng: "Không lâu sau hầu tử kia sẽ đại náo Thiên Cung, nếu ngươi không thích thì có thể dẫn theo đại đội chấp pháp bế quan ở ẩn, cứ để ta gánh hết tiếng xấu cho."

Bạch Cẩm sinh lòng cảm khái, đại náo Thiên Cung à! Đến Như Lai Phật Tổ cũng không làm được nhưng một con hầu tử lại hoàn thành. Sau sự kiện đại náo Thiên Cung, Thiên Đình triệt để trở thành trò cười của tam giới, sao có thể để chuyện này xảy ra?

Bạch Cẩm đứng dậy nói: "Sư thúc, ta phải về chuẩn bị cho việc cải cách đây."

Hạo Thiên Thượng Đế gật đầu: "Ngươi về đi!"

Bạch Cẩm xoay người đi ra ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất.

Trên người Hạo Thiên Thượng Đế tỏa sáng, một thân ảnh hư ảo từ trên người hắn đi ra. Thân ảnh ngưng thực giống y chang Hạo Thiên, chỉ có điều khí tức trên người trống rỗng, hữu hình vô thần.

Hạo Thiên mở lời: "Từ nay trở đi ngươi là Ngọc Hoàng tọa trấn Thiên Đình."

Ngọc Hoàng Đại Đế chắp tay thi lễ đáp: "Vâng!"

...

Bạch Cẩm rời khỏi Tử Ngưng Điện đi về phía Điểu Sào của mình, trầm tư suốt dọc đường. Vì đại cục, Hạo Thiên Thượng Đế và các Thánh Nhân quyết định liên thủ với Phật Giáo, Thiên Đình và Địa Phủ đều phải nghênh đón thời đại nhục nhã nhất. Bọn hắn cho rằng khoan dung một lượng kiếp là có thể đổi lấy sự bình yên cho Huyền môn, nhưng ảnh hưởng của chuyện này còn nghiêm trọng hơn bọn hắn tưởng tượng. Thậm chí vô số năm sau Thiên Đình và Địa Phủ vẫn bị gán cho cái danh bất tài, chẳng những không biến mất theo thời gian mà còn ngày càng ác liệt.

Bạch Cẩm đi mãi đi mãi, bước ra một bước thì đột nhiên thân ảnh lập tức biến mất trong Thiên Đình.

Hắn chỉ cảm thấy hoa hết cả mắt, khi nhìn lại thì thấy mình đã tiến vào Bích Du Cung. Thông Thiên giáo chủ ngồi ngay ngắn trên chủ vị với vẻ mặt nghiêm nghị.

Bạch Cẩm vội vàng bái lạy, kích động hô: "Sư phụ, ta nhớ người chết đi được."

Giọng nói lớn của Thông Thiên giáo chủ vang lên: "Bạch Cẩm, ngươi có biết tam giới sắp đại biến không?"

Bạch Cẩm cung kính trả lời: "Đệ tử biết ạ."

"Lục Thánh định Tây Du đã được Thiên Đạo tán thành, Tây Du tức là Phật Hưng lượng kiếp."

Trong lòng Bạch Cẩm dấy lên một nghi vấn, lục Thánh định Tây Du? Chẳng phải Thái Thượng sư bá nói là thất Thánh định Tây Du sao? Sư phụ nhớ nhầm à?