Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 751: Ngũ Thải Thần Thạch




"Ngao Khâm tạo cho ta cảm giác hắn vẫn luôn cố thể hiện nhiệt tình, thân thiết, hữu hảo.

Nhưng vạn vật trên thế gian hăng quá hoá dở.

Ngao Quảng, ta hỏi ngươi, nếu ngươi làm việc trái lương tâm ở bên ngoài, ví dụ như đánh bài thua rất nhiều tiền chẳng hạn. Thế thì sau khi về Long Cung ngươi sẽ làm thế nào?"

Ngao Quảng kho khan một tiếng, ngại ngùng nói: "Ta sẽ mua ít lễ vật tặng thê tử ta, sau đó xoa bóp cho nàng, kể chuyện cho nàng, dỗ nàng vui vẻ, thỏa mãn mọi nhu cầu của nàng."

Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Có phải rất quen thuộc không?"

Nét mặt Ngao Quảng hơi thay đổi, giọng điệu nghiêm túc: "Lão đại, ý ngươi là Ngao Khâm đang chột dạ phải không?"

Bạch Cẩm gật đầu, nói tiếp: "Còn đèn hoa sen kia nữa. Nếu ta không nhìn nhầm thì đó hẳn là vật phẩm từ Phật Giáo, vậy mà hắn lại nói là tín vật đính hôn của Bích Ba Đàm Long Vương. Phật Giáo dám giành việc với Nguyệt Lão nương nương từ bao giờ thế?"

Ngao Quảng há hốc miệng, cuối cùng không nói được gì, giọng nói trầm thấp: "Lão đại, những điều này chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, ta vẫn không tin Ngao Khâm sẽ theo Phật Giáo."

"Thế thì ngươi phải tự đi điều tra, coi chừng hắn giúp ta."

Ngao Quảng gật đầu, nghiêm túc nói: "Được."

"Còn nữa, sắp tới sẽ có một con yêu hầu tiến vào Đông Hải, đến lúc đó ngươi cứ làm thế này..."

Ngao Quảng gật đầu lia lịa, hai người biến mất trong biển mây.

...

Dưới đáy biển Tây Hải, Ngao Khâm đi vào trong Thủy Tinh Cung, ngồi lên vương tọa.

Quan Thế Âm Bồ Tát trong Thiên Điện bên cạnh đi ra, lên tiếng nói: "Long Vương, ngươi nên cất đèn hoa sen đi."

Ngao Khâm nhìn đèn hoa sen, lòng hơi lo lắng: "Đại sĩ, liệu Bạch Cẩm có nhìn ra không?"

Quan Thế Âm Bồ Tát chỉ vào đèn hoa sen, trên bề mặt đèn hoa sen có từng đạo Phạn văn lưu chuyển. Hắn nói: "Thần vật tự uế, không mở ra thì vĩnh viễn không thể nhìn ra diện mạo thật của nó, chiếc đèn hoa sen này cũng vậy."

Tây Hải Long Vương thầm cảm thấy may mắn. Vậy thì tốt, không phát hiện ra là tốt rồi.

Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười lên tiếng: "Cho dù Bạch Cẩm phát hiện cũng không sao, Phật Giáo sẽ bảo vệ Tây Hải ngươi bình an."

Tây Hải Long Vương yên lòng vững dạ, nói: "Bồ Tát nói hùng hồn quá đấy! Câu Trần Đại Đế chịu một kích toàn lực của Thánh Nhân mà không bại, thực lực đáng sợ như vậy thì ngươi bảo vệ ta kiểu gì?"

Quan Thế Âm Bồ Tát cạn lời, không hiểu sao đột nhiên trong tam giới lan truyền một tin đồn. Đầu tiên có người đồn cái gì mà Câu Trần Đại Đế chịu một kích của Thánh Nhân mà không chết, sau đó lời đồn ngày càng bay xa, biến thành Câu Trần Đại Đế chịu một kích của Thánh Nhân mà không bại, thậm chí còn biến thành Câu Trần Đại Đế đối đầu trực diện, đại chiến với Thánh Nhân. Thậm chí còn có lời đồn Câu Trần Đại Đế đấu thắng Thánh Nhân một bậc. Tin đồn ngày càng lan truyền rộng rãi, trong mấy lời đồn thổi đó, Bạch Cẩm trở thành cường giả đệ nhất tam giới, tay đấm Hạo Thiên Thượng Đế, chân đạp Như Lai Phật Tổ, Thánh Nhân không ra mặt thì Bạch Cẩm là vương.

Nhưng Quan Thế Âm Bồ Tát quá rõ Bạch Cẩm có thực lực thế nào. Mấy chục kỷ nguyên trước hai người mới giao thủ, mặc dù Bạch Cẩm lợi dụng sức mạnh của kiếm trận mới được xem là một cường giả trong Nhất Thi Chuẩn Thánh, nhưng chẳng là cái đinh gì trước mặt Nhị Thi Chuẩn Thánh chứ đừng nói chi đến đại chiến với Thánh Nhân, lại còn thắng Thánh Nhân một chiêu. Đây chẳng phải là nói giỡn sao? Lời đồn vô lý như thế mà vẫn có người tin, tiên thần chốn hồng hoang toàn là kẻ ngu mà!

Quan Thế Âm Bồ Tát nói bằng giọng điệu sâu xa: "Long Vương à, đó là tin vịt thôi, không thể tin."

"Tất nhiên là có lời đồn không thể tin, nhưng cũng có những tin đồn đáng tin. Bạch Cẩm có thể thống lĩnh đại đội chấp pháp, sao thực lực của hắn có thể yếu được?"

Quan Thế Âm Bồ Tát chất vấn: "Cho nên Long Vương muốn đổi ý sao? Hiện giờ Phật Giáo đang hưng thịnh đó!"

Tây Hải Long Vương há hốc miệng, bất đắc dĩ nói: "Chuyện đã tới nước này sao ta có thể đổi ý được? Bồ Tát hứa cho nhi tử ta quả vị Bồ Tát là thật hay giả?"

"Tất nhiên không phải giả!"

"Vậy thì hứa chắc nhé!"

"Chắc chắn Long Vương sẽ không thất vọng." Quan Âm Bồ Tát mỉm cười gật đầu, sau đó nhẹ nhàng bay ra ngoài xa.

"Nếu Bồ Tát không có việc gì thì tốt nhất là ít đến Tây Hải ta thôi. Nhiều người lắm tai mắt, e là sẽ xảy ra biến cố." Giọng nói của Tây Hải Long Vương vang xa.

Trên người Quan Thế Âm Bồ Tát tỏa ra một đạo phật quang. sau khi phật quang co nhỏ lại, Quan Thế Âm Bồ Tát đã biến mất không còn tăm hơi.

...

Một năm sau trên Thiên Đình, đêm tối vừa qua mặt trời lại mọc, đó chính là lúc triều sớm.

Hạo Thiên Thượng Đế ngồi ở chủ vị trên cao, bên dưới lần lượt là bốn đế vị của Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi Đại Đế, Đông Phương Thanh Hoa Đại Đế và Tây Phương Câu Trần Đại Đế. Năm vị Đế Quân ngồi trong Lăng Tiêu Bảo Điện, vừa uy nghiêm vừa thần thánh.

Châu Thiên Tinh Thần, Bát Bộ Chúng Thần và đông đảo thần tướng.

Ầm! Một đạo kim quang từ Hạ Giới phóng thẳng lên ba mươi ba trọng thiên, làm Lăng Tiêu Bảo Điện chấn động, chúng thần nhao nhao la hét.

Mặt Bạch Cẩm chợt biến sắc, hắn nhìn xuống Hoa Quả Sơn bên dưới thì thấy đỉnh núi Hoa Quả Sơn đã bị hầu tử phá đá xông ra, thạch hầu đang thăm thú khắp nơi.

Bạch Cẩm thầm cảm thán trong lòng, Ngũ Thải Thần Thạch có thể làm vật liệu vá trời vốn đã bất phàm, lại còn nằm trên long mạch ở Đông Hải, liên tục hấp thụ linh khí thiên địa suốt nghìn tỷ năm. Hiện tại thạch hầu là một khối ngọc thô, thêm chút tạo hình là có thể chấn động hồng hoang, mai này có hi vọng đạt thành Chuẩn Thánh.