Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 748: Có duyên sẽ gặp lại




Đặng Thiền Ngọc hờn dỗi: "Phụ vương, ta không cần bảo bối gì hết!"

"Ừ, ừ, ngươi không cần, là phụ vương muốn được chưa?"

Đặng Thiền Ngọc thở phì phò bĩu môi.

Bạch Cẩm lơ đãng nở nụ cười. Hắn chìa tay ra, một bầu hồ lô đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay, mở miệng nói: "Ngươi giỏi dùng ám khí, ta tặng ngươi cái này."

Ngao Quảng vuốt râu, cười ha hả hỏi: "Lão đại, đây là pháp bảo gì?"

"Đây là hồ lô đỏ phóng ra bảy bảy bốn mươi chín cây Thái Dương Thần Châm. Một khi bắn ra kim châm lưu quang, thủ đoạn bình thường khó có thể chống đỡ."

Ngao Quảng thúc giục: "Bảo bối tốt đấy! Thiền Ngọc còn không mau nhận đi!"

Đặng Thiền Ngọc ngập ngừng nói: "Đại bá, vật này quá quý giá."

Ngao Quảng bật cười sang sảng: "Ngươi quá coi thường Đại bá của ngươi rồi. Đối với ngươi thì bầu hồ lô này là bảo vật hiếm có, nhưng nó chẳng là cái thá gì trước mặt Đại bá của ngươi, không có tác dụng gì hết, ngay cả may y phục cũng chê nó quá chói mắt nữa là."

Bạch Cẩm khẽ gật đầu, cười ha hả nói: "Ngao Quảng nói không sai, ngươi nhận đi!"

Đặng Thiền Ngọc vươn tay nhận hồ lô đỏ, tỏ lòng cảm kích: "Cảm tạ Đại bá!"

Ngao Quảng xua tay: "Thiền Ngọc, ngươi về trước đi! Ta có mấy lời muốn nói với Đại bá của ngươi."

"Vâng!" Đặng Thiền Ngọc dắt hải mã đi xuống đáy biển.

Bạch Cẩm nhìn Ngao Quảng, cất lời trêu ghẹo: "Mới vài năm không gặp mà ngươi đã già nhanh thế!"

Trên người Ngao Quảng chợt lóe sáng rồi biến thành một mỹ thiếu niên thanh thoát, cười khanh khách nói: "Nhiều hài tử không dễ quản lý, phải dùng dáng vẻ của lão nhân mới tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm, bọn hắn mới không dám lỗ mãng."

"Ngươi biết nhiều thật!"

"Đây đều là kinh nghiệm cả đấy! Lão đại à, chờ khi nào ngươi có hài tử, ta sẽ dạy ngươi cách chăm hài tử. Thứ nhất là phải giữ uy nghiêm tuyệt đối của người làm phụ thân, thứ hai là phải nắm quyền quản lý tài chính, thứ ba là phải có cảm giác thần bí..."

Bạch Cẩm bật cười ha hả: "Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ tới tìm ngươi thỉnh giáo."

Ngao Quảng cười hì hì nói: "Lão đại, sau khi lên trời ngươi ít hạ phàm, sao hôm nay lại đến Đông Hải? Nhớ ta rồi phải không?"

"Ngươi có biết gần Đông Hải có một sơn đảo sừng sững, trên đó có cỏ lạ hoa thơm màu thắm đượm, tùng xanh trúc biếc bóng đổ um tùm, đào tiên chín ngọt thơm ngon, mây lành vương vấn; ngoài ra còn có một ngọn suối trong, dây mây uốn lượn quấn quanh, bốn bề vách đá cao cao cỏ mọc xanh rờn không?"

Lão Long Vương suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ nói: "Lão đại, có rất nhiều hòn đảo như vậy, ta cũng không biết ngươi nói đến đảo nào."

"Vậy ngươi có biết Ngạo Lai Quốc không?"

Lần này lão Long Vương gật đầu: "Cái này thì ta biết, Ngạo Lai Quốc là một đảo quốc tọa lạc trên Đông Hải."

"Dẫn ta đến đó!"

"Được!"

Ngao Quảng dẫn Bạch Cẩm đi về phía Tây.

Cả hai đều là đại thần thông giả, bước một bước trên mặt biển là đi xa ngàn dặm, tốc độ cực nhanh.

Chốc lát sau, Ngao Quảng đưa Bạch Cẩm đến không trung của một đảo quốc. Tuy gọi là đảo quốc nhưng nó vẫn là một mảnh đại lục bình thường, tọa lạc trong hải dương. Mặc dù diện tích không thể so với hồng hoang đại lục vô biên, nhưng vẫn vô cùng rộng lớn.

Ngao Quảng nói: "Lão đại, nơi này chính là Ngạo Lai Quốc."

"Ngươi về trước đi! Lát nữa ta sẽ đến Thủy Tinh Cung tìm ngươi."

"Được, ta chờ lão đại!"

Ngao Quảng gật đầu, thân ảnh chợt lóe trở thành dáng vẻ lão giả như trước đó, cưỡi mây đạp gió bay về phía Đông hải.

Bạch Cẩm đứng trên bầu trời Ngạo Lai Quốc, thần niệm căng tràn lan tỏa ra ngoài. Hắn khẽ mỉm cười, tìm được rồi! Thân ảnh chợt biến mất trong nháy mắt, một khắc sau đã xuất hiện trên một tòa tiên đảo.

"Chít chít chít!" Một bầy khỉ hoảng sợ, rối rít chạy đi, cuống cuồng bỏ trốn.

Bạch Cẩm quan sát bốn phía, lẩm bẩm một mình: "Chắc là chỗ này."

Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao nhất trên tiên đảo. Mây mù dày đặc, muôn hình vạn trạng, cầu vồng như ẩn như hiện bắc qua đỉnh núi.

Bạch Cẩm cất bước đi lên ngọn núi, nhanh chóng biến mất trong mây mù.

Hắn leo lên đỉnh núi thì trông thấy một tảng đá tròn trùng trục đứng sừng sững ở đó. Tảng đá đã mở cửu khiếu, tiên linh khí trong thiên địa không ngừng tràn từ cửu khiếu vào bên trong, loáng thoáng có thể cảm nhận được lượng lượng khổng lồ ẩn chứa trong đó.

Bạch Cẩm đặt tay lên tảng đá rồi nói: "Quả nhiên đã nuôi dưỡng ra sinh cơ."

Hắn lập tức ngồi xếp bằng ở phía đối diện tảng đá, bình tĩnh cất lời: "Linh thạch mang thai cũng là điều bất phàm, có thể tình cờ gặp nhau lần nữa cũng là hữu duyên. Ta sẽ giảng kinh cho ngươi một lượt, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của ngươi."

Cửu Khiếu Tiên Thạch khẽ lắc lư.

Bạch Cẩm vươn tay gõ lên tảng đá: "Được rồi, yên tĩnh cho ta."

Thạch thai lập tức ngoan ngoãn.

"Từ cung trời thẳm, Thượng Thanh thiên. Kinh được viết ra, Ngọc Đế tiền. Lời thơ bảy chữ đầy châu ngọc. Tán hóa tân hình, thành vạn tiên...

Huỳnh Đình mỹ hiệu gọi Nội thiên. Khiến tâm linh sảng, thưởng Tam thiên. Tâm thần hòa hợp cùng Ngọc Đế. Mắt tỏa hào quang, rực ánh tiên.

Đó chính ngọc thư phải tinh nghiên. Đọc được vạn lần, thăng Tam thiên. Thiên tai vạn bệnh đều qua khỏi. Hổ lang chẳng hại, lại diên niên..."

Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trời lặn rồi lên. Ba tháng sau, câu kinh văn cuối cùng kết thúc.

Bạch Cẩm mở mắt ra, lẳng lặng cảm ứng một lúc, ánh mắt không giấu được vẻ tiếc nuối. Vẫn là không có duyên phận sư đồ! Đôi lúc duyên phận sư đồ chỉ cần kết là có, ví dụ như mình và Tinh Vệ, A Tu vốn không có duyên sư đồ, nhưng khi mình nảy ra ý nghĩ thu nhận đồ đệ, duyên phận liền tới. Nhưng cũng có khi không thể cưỡng cầu, nếu cưỡng cầu sẽ không tốt.

Khi biết Tây Du là lượng kiếp, trong lòng Bạch Cẩm đã có dự cảm hành trình thu đồ đệ lần này e là sẽ tốn công vô ích. Duyên sư đồ của nhân vật chính trong lượng kiếp là do trời định, vì vậy lúc này hắn không thất vọng lắm, chỉ có thể nói là vẫn nằm trong dự liệu.

Bạch Cẩm lên tiếng: "Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Chu kỳ ba tháng đã trọn vẹn, chúng ta có duyên sẽ gặp lại." Hắn nhẹ nhàng đứng dậy.

Rầm!

Rầm!

Rầm!