Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 747: Đừng để mất thể diện trước mặt tiểu bối




Bạch Cẩm trợn to mắt, đanh mặt nói: "Hắn sỉ nhục phương Đông đây mà."

"Thế nên sư phụ và sư bá ngươi lập tức nổi giận, thiếu chút nữa đã phá hủy Cực Lạc tịnh thổ bọn hắn mới xây. May mà cả hai đều là Thánh Nhân chí tôn, lòng dạ bao dung cả Hỗn Độn, cuối cùng đều lấy đại cục làm trọng, khoan dung tha thứ."

Khóe miệng Bạch Cẩm giần giật. Lòng dạ bao dung cả Hỗn Độn, chắc là không phải nói sư phụ ta đâu nhỉ?

Thái Thượng nói tiếp: "Chuẩn Đề còn định bồi dưỡng đệ tử, cho hắn náo loạn Long Cung, quậy Địa Phủ, đại náo Thiên Đình, khiến phương Đông ta mất sạch uy nghiêm."

Không biết nội tình còn đỡ, trước đây Bạch Cẩm chỉ có một vài ý kiến về chín chín tám mốt kiếp nạn trên đường Tây Du lấy kinh. Nhưng bây giờ sau khi biết nội tình sự việc, trong lòng Bạch Cẩm bùng lên lửa giận, tựa như một gã đại hán muốn ngủ với tức phụ của ngươi, vậy mà ngươi còn phải tắm rửa sạch sẽ đưa đến. Thật sự là bắt nạt người ta quá đáng!

Bạch Cẩm nén giận hỏi: "Sư bá, mọi người đồng ý rồi ư?"

Thái Thượng gật đầu: "Đồng ý rồi! Tuy Chuẩn Đề có hiềm nghi lợi dụng hồng hoang đại thế để uy hiếp chúng ta, nhưng quả thật đây là con đường có lợi nhất đối với phương Đông.

Thất Thánh định Tây Du đã được Thiên Đạo tán thành, Phật Hưng kiếp là Tây Du kiếp, phương Đông không bị tổn hại.

Bạch Cẩm, sư phụ ngươi cũng tán thành Phật Hưng kiếp, hãy an phận thủ thường, đừng gây rắc rối."

"Haiz!" Bạch Cẩm thở dài thườn thượt, giọng điệu hụt hẫng: "Sư bá, đệ tử hiểu rồi."

Thái Thượng cười sang sảng: "Bạch Cẩm, đây mới là toan tính của Thánh Nhân, dương mưu quang minh chính đại, dù cực kỳ không muốn cũng phải chủ động nhập cuộc. Trong mắt Thánh Nhân, mấy mưu kế trước đây của ngươi chỉ như tiểu tôn tử gặp gia gia thôi."

Bạch Cẩm gật đầu với tâm trạng hụt hẫng: "Đệ tử đã biết."

"Ngươi bước chân vào đạo lộ thì phải phóng tầm mắt ra xa, bất lợi nhất thời không là gì cả! Lượng kiếp tiếp theo chúng ta đòi lại là được."

"Đệ tử hiểu! Nhưng đệ tử không nuốt trôi được cục tức này. Hồng hoang đại thế không thể trái nhưng có thể sửa, đệ tử muốn làm vài chuyện."

Thái Thượng nheo mắt, sau đó ôn tồn nói: "Ngươi muốn làm gì thì làm, đã có sư phụ và sư bá ngươi ở đây! Chỉ cần không ảnh hưởng đến đại thế thì không sao."

"Tạ ơn sư bá!" Bạch Cẩm đứng dậy, chắp tay khom lưng thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi Bát Cảnh Cung, hắn biến mất trong nháy mắt.

Trở lại hồng hoang, Bạch Cẩm không ở lại Thiên Đình mà xuống Tiên Giới. Nếu không có biến cố bất ngờ thì có lẽ vẫn là năm người kia đi lấy kinh. Thiên Bồng là thủ đồ đời thứ ba của Nhân Giáo, Quyển Liêm Đại Tướng là Đại tướng quân trông coi ấn tỷ của Ngọc Đế, trung thành đến chết với Thiên Đình.

Tiểu Bạch Long Ngao Liệt là Tam thái tử của Tây Hải Long Vương. Tây Hải nằm ở Tây Ngưu Hạ Châu gần Linh Sơn, chưa rõ thái độ của Tây Hải Long tộc thế nào, nhưng hắn không quan trọng, chỉ là một tọa kỵ xuất hiện cho có mà thôi.

Còn lại là Linh Minh Thạch Hầu và Đường Tam Tạng. Trước tiên phải giải quyết Linh Minh Thạch Hầu, sau đó thử xem có thể dụ dỗ Đường Tam Tạng về phe mình hay không. Cho dù không thể dụ dỗ thì cũng phải làm cho đa số người trong đoàn Tây Du là người của mình.

Bạch Cẩm thầm quyết định trong lòng. Hắn băng qua Cửu Trọng Thiên, rơi xuống Đông Hải quan sát không gian bao la xung quanh.

Ào!

Ào!

Một khoảng cột nước nổ tung, hai thủy yêu đầu cá thân người từ trong biển lao ra, lập tức cầm vũ khí xông đến tấn công Bạch Cẩm, trong mắt lộ rõ vẻ khát máu tràn đầy hưng phấn.

Bạch Cẩm nhíu mày, vung tay lên. Ầm! Hai thủy yêu lập tức nổ tung, hóa thành một cục máu đen chìm vào biển cả.

"Tiểu nhân phương nào dám đến xâm phạm hải vực của Thanh Hải Vương?" Tiếng quát giận dữ từ phía dưới vọng lên.

Ầm ầm, biển cả dâng cao, tách ra như nổi mụn. Mấy nghìn tiểu yêu vây quanh một đại hán mặc thanh bào đi ra. Đại hán cầm cặp rìu to trong tay, oai phong phi phàm.

Bạch Cẩm nhíu mày lên tiếng: "Hiện nay Đông Hải nhiều yêu ma đến vậy ư? Còn dám phân hải vực xưng vương, đúng là to gan lớn mật."

Thanh Hải giật thót, cảnh giác quát: "Tiểu tử, ngươi từ đâu đến?"

"Grao!" Đột nhiên có tiếng rồng gầm vang lên, mặt biển Đông Hải bất chợt nổ tung, một con Hoàng Kim Thần Long bay ra lượn vòng trên mặt biển.

Mặt Thanh Hải biến sắc, kinh hoảng hét lên: "Đông Hải Long Vương, rút lui, mau rút lui!" Hắn dẫn theo một đám tiểu yêu cuống quýt chạy thục mạng về phía xa.

"Gru!" Âm thanh lanh lảnh vang lên, một đạo ngũ thải quang hoa lóe lên. Ầm! Một tảng ngũ quang thạch từ dưới mặt biển bay chếch ra ngoài, đập trúng ót Thanh Hải Vương làm hắn kêu gào thảm thiết, đâm đầu xuống mặt biển, não nát bét.

Đặng Thiền Ngọc cưỡi hải mã, mặc thần giáp hiện ra dưới mặt biển, đằng sau còn có binh sĩ của Long Cung đi theo, khí thế hừng hực.

Đặng Thiền Ngọc lưu loát vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh: "Bắt hết lũ yêu ma cho ta!"

Binh tôm tướng cua phía sau đồng thanh hô: "Rõ!"

Bọn hắn điều khiển sóng biển xông về phía trước, hai phe biến mất dưới mặt biển trong tiếng hô chém giết.

Đặng Thiền Ngọc chắp tay thi lễ với Bạch Cẩm, vui vẻ chào hỏi: "Bái kiến Đế Quân!"

Kim Long trên trời sà xuống. Trong kim quang, nó hóa thành một lão giả mặc long bào đứng trên mặt biển, vừa vuốt râu vừa cười ha hả: "Gọi Đế Quân gì chứ, gọi Đại bá đi!"

Đặng Thiền Ngọc đỏ mặt, ngượng ngùng gọi khẽ: "Đại bá!"

Bạch Cẩm cười ha ha: "Ngao Quảng, ngươi đang đòi lễ vật gặp mặt chứ gì!"

Ngao Quảng cười hềnh hệch nói: "Lão đại, ngài là Thiên Đế, hẳn là không keo kiệt đâu nhỉ?

Mau lấy bảo bối ra nào, đừng để mất thể diện trước mặt tiểu bối."