Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 736: Nương nương, ta về rồi




Một quyển trục trong không trung bay xuống, rơi vào trong Nữ Nhi Quốc. Bùm! Quyển trục nổ tung, quỷ khí âm trầm như gợn sóng lan ra toàn quốc, từng quỷ anh hiện ra trong quỷ khí, hai mắt lóe lên u quang.

Trên đường phố, một nữ nhân cúi đầu trông thấy một anh nhi hư ảo đang ôm đùi mình.

"Á!" Nữ nhân hoảng sợ hét to, bất giác lùi về sau, thế rồi trượt chân ngã bịch xuống đất, nước mắt nước mũi lập tức chảy giàn giụa, vừa bò về phía sau vừa sợ hãi thét lên: "Á, ngươi là thứ gì? Mau thả ta ra!"

Một nữ tử bên cạnh cúi đầu thì nhìn thấy một bàn tay nhỏ xíu đen xì ôm lấy cổ mình, quay đầu thì trông thấy một anh linh đầu to.

"Á!" Nữ tử thét lớn chói tai, lập tức trợn mắt ngất xỉu, ngã bộp ra đất. Anh linh trở mình cưỡi lên cổ nàng.

Cả Nữ Nhi Quốc trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, tiếng la hét khóc lóc văng vẳng khắp toàn quốc. Ngay cả Quốc vương của Nữ Nhi Quốc và đông đảo đại thần cũng bị một anh linh đuổi giết, vô cùng thê thảm.

...

Một nữ tử đầu bù tóc rối hoảng hốt chạy thục mạng trên đường.

Phía sau là một anh linh vừa gào khóc gọi "nương ơi!", "nương ơi!" vừa giang tay nhanh chóng nhào tới ôm cổ nữ nhân từ phía sau. Nó dùng sức vặn 'răng rắc', đầu nữ nhân lập tức xoay một trăm tám mươi độ, trong mắt vẫn đong đầy cảm xúc hoảng sợ.

Tiểu anh linh cười khanh khách nói: "Nương ơi, ta nhìn thấy ngươi rồi, ta nhìn thấy ngươi rồi."

Sự việc tương tự diễn ra trên khắp Nữ Nhi Quốc, liên tục có bách tính của Nữ Nhi Quốc chết thảm dưới tay anh linh, tiếng kêu khóc cầu xin vang vọng khắp toàn thành.

Trên bầu trời, thân ảnh hai vị Nhật Dạ Du Thần mờ dần rồi biến mất, anh linh tụ tập lại thành nhóm nắm tay mẫu thân vui vẻ bay lên trời. Đa số là mười mấy, thậm chí mấy chục anh linh lôi kéo linh hồn của một mẫu thân, vui vẻ chạy đi rồi biến mất trong mây đen.

Mây đen tản ra, khắp Nữ Nhi Quốc la liệt thi thể, chớp mắt nhân khẩu đã giảm hơn phân nửa. Nhưng không phải chỉ có nửa số người phá thai, mà vì một phần anh linh không có oán niệm đã quay về Địa Phủ từ lâu.

Xẹt! Một đạo kim quang xé rách mây đen như một cột kim trụ giáng xuống, thụy khí vờn quanh.

Hai vị thiên tướng trong kim quang từ từ hạ xuống.

Công chúa Nữ Nhi Quốc nhỏ tuổi đi ra đại điện, mắt ngấn lệ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mẫu hậu đi rồi! Các bách tính Nữ Nhi Quốc còn sống sót cũng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn thiên binh.

Một vị thiên tướng nghiêm nghị quát: "Nữ Nhi Quốc nhận phúc trạch của Thánh hiền, được tạo hóa sở chung nhưng lại không làm việc thiện báo đáp ân tình của Thánh hiền, hành động vô đạo, coi thường sinh mệnh, chà đạp luân thường, tội lỗi đáng giận!

Ta phụng mệnh Hạo Thiên Thượng Đế trên Thiên Đình, hôm nay phong ấn Tạo Hóa Dương Tuyền, không được tùy tiện lấy nước."

Cột sáng màu vàng phóng vào cánh rừng bên dưới, rơi vào trong dãy núi rồi chui tõm vào trong Lạc Thai Tuyền.

Lạc Thai Tuyền giống như hồ nước nhanh chóng thu nhỏ lại trong kim quang, cuối cùng biến thành một giếng nước. Một tòa thần điện hư ảo hiện ra, nhanh chóng biến thành thực thể, kim quang bao phủ thần điện.

Hai vị thiên binh bay xuống dưới, đáp vào trong thần điện. Cửa thần điện đóng chặt, phong ấn Lạc Thai Tuyền ở trong đó.

Khắp Nữ Nhi Quốc lại tràn ngập tiếng kêu rên, đặc biệt là những nữ tử vừa mới tắm Thánh Thủy, ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Không có Lạc Thai Tuyền, vậy chẳng phải sau này chúng ta cũng không thể uống Thánh Thủy nữa sao?

...

Trên đỉnh núi đằng xa, Bạch Cẩm lẩm bẩm: "Không biết mình làm vậy có đúng không, mặc dù có thể trả lại công bằng cho anh linh đã chết, hóa giải lòng thù hận của bọn hắn.

Nhưng đối với người còn sống thì mất đi người thân là chuyện đáng buồn biết bao? Có lẽ đây chính là nhân quả!"

Bạch Cẩm dậm chân, biến mất khỏi đỉnh núi đen ngòm. Sau khi thân ảnh Bạch Cẩm biến mất, đỉnh núi khôi phục dáng vẻ ban đầu, sơn thạch lởm chởm, tựa như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

...

Thân ảnh Bạch Cẩm xuất hiện trong Cửu U Địa Phủ, lập tức chạy vào mười tám tầng địa ngục, quen cửa quen nẻo băng qua cánh cửa U Minh. Đến Đại Vu canh cửa cũng gật đầu chào hỏi hắn, không hề có ý định ngăn cản.

Bạch Cẩm chạy đến U Minh thế giới, người còn chưa tới nơi đã gọi vang: "Nương nương, ta về rồi!" Hắn chạy thẳng vào trong Bình Tâm Điện.

Trong tiểu hoa viên, Huyễn Mộng Châu tỏa ra bảy sắc cầu vồng, xinh đẹp lộng lẫy.

Bạch Cẩm chạy vào tiểu hoa viên thì thấy Bình Tâm nương nương đang ngồi trong đó nướng thịt, xiên thịt heo bóng nhẫy gác lên ngọn lửa phát ra âm thanh xèo xèo, thơm đến nức mũi.

Hắn chạy tới, vừa cười vừa nói: "Nương nương, đệ tử đã trở về!"

Bình Tâm mỉm cười hỏi: "Nữ Nhi Quốc diệt vong chưa?"

Nụ cười chợt cứng đờ, Bạch Cẩm lí nhí đáp: "Chưa ạ!"

"Tại sao?"

Bạch Cẩm đi đến sau lưng Bình Tâm nương nương đấm vai cho nàng, từng ý nghĩ lướt nhanh trong đầu. Mình có cần giấu chuyện Nữ Oa nương nương không nhỉ? Hay là cứ bẩm báo đúng sự thật? Nếu mình nói là do Nữ Oa nương nương can thiệp nên mới không tiêu diệt Nữ Nhi Quốc, liệu Bình Tâm nương nương có giận không?

Không được, xét kiểu gì cũng thấy chuyện Nữ Nhi Quốc lần này hơi kỳ lạ, vẫn phải lôi bản lĩnh đặc biệt của mình ra thôi.