Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 723: Chúng ta không giống nhau




Lục Áp mỉm cười: "Như vậy thì được, mau triệu tập tất cả người của Yêu tộc lại đây.”

Một lát sau, Trọng Minh Điểu, Thiên Cẩu và rất nhiều Yêu tộc trẻ tuổi đều mang vẻ mặt khóc không ra nước mắt đứng trên Linh Sơn.

Cả đám thế hệ trẻ của Yêu tộc đều nhìn Thiên Cẩu và Trọng Minh Điểu với ánh mắt cầu xin, vì sao hai ngài lại triệu hoán chúng ta trở về? Tất cả tiền của chúng ta đều do ta sử dụng thiên tài địa bảo để trao đổi tại ngân hàng đấy! Là gia sản tích cóp hàng chục ngàn năm, hàng trăm ngàn năm của chúng ta đấy! Không còn nữa, tất cả đã không còn nữa rồi.

Thiên Cẩu thì thầm: "Trọng Minh, phải làm sao bây giờ?"

Trọng Minh Điểu nghiêm túc nói: "Đi, trở về Bắc Câu Lô Châu.”

Nói đi là đi, Thiên Cẩu cùng Trọng Minh Điểu lập tức mang theo thế hệ trẻ của Yêu tộc chạy về Bắc Câu Lô Châu.

Lục Áp trở về liền trả tiền cho Đại Thế Chí Bồ Tát, tạm thời đuổi được Đại Thế Chí Bồ Tát đi.

Sau đó Dược Sư Phật lại đi tới Đại Nhật Tự, Lục Áp bất đắc dĩ lại đi tìm một ít bằng hữu quen biết của Phật Giáo để mượn tiền rồi đuổi Dược Sư Phật đi.

...

Trong Tu Di Điện trên Linh Sơn, Di Lặc Phật đang ngồi trên đài sen giảng kinh cho các đệ tử.

Đột nhiên, một tiểu sa di tóc vàng thò đầu nhìn vào, thân thể gầy gò như thể suy dinh dưỡng.

Di Lặc Phật dừng lại, cười ha hả nói: "Buổi giảng đạo hôm nay kết thúc, chư vị đều trở về đi! Sau khi trở về, phải cảm ngộ kĩ càng.”

Tất cả La Hán Bồ Tát đứng dậy, đồng loạt làm lễ, cung kính nói: "Đa tạ Phật Tổ!" rồi lần lượt đi ra ngoài.

Sau khi tất cả La Hán Bồ Tát rời đi, tiểu sa di tóc vàng mới từ bên ngoài chạy vào, kích động kêu lên: "Lão gia, ta phát hiện ra một chuyện lớn.”

Di Lặc Phật cười ha hả nói: "Hoàng Mi, ngươi phát hiện được chuyện lớn gì?"

Tiểu sa di tóc vàng nói: "Lão gia, vừa rồi đệ tử đang đánh bài với đồng tử của Đại Thế Chí Bồ Tát và Dược Sư Phật Bồ Tát.

Trong lúc tán gẫu vô tình nghe được bọn hắn khoe khoang, nói là Dược Sư Phật và Đại Thế Chí Bồ Tát đều trở thành chủ nợ của Đại Nhật Như Lai, hiện tại bọn hắn bảo Đại Nhật Như Lai Phật đi hướng đông thì hắn cũng không dám đi về phía tây, bắt Đại Nhật Như Lai Phật đuổi Thiên Cẩu thì hắn cũng không dám chạy theo Nhật Tinh Quân.

Còn nói Dược Sư Phật cùng Đại Thế Chí Bồ Tát lấy được rất nhiều Công Đức Kim Tiền từ chỗ Đại Nhật Như Lai, đệ tử nghĩ lại thì thấy không đúng! Người mà Đại Nhật Như Lai nợ nhiều nhất là Phật Tổ ngài cơ mà! Khi nào lại thành hai người kia rồi!

Thế nên đệ tử mới vội chạy về đây bẩm báo.”

Di Lặc Phật biến sắc, không hay rồi, Bạch Cẩm sư huynh lại đưa khế ước cho bọn hắn, chút gia sản của Đại Nhật Như Lai đâu đủ trả nợ. Nếu như chỉ có mình hắn thì có thể đòi từ từ, không cần phải lật mặt với nhau, nhưng giờ lại có thêm đám người kia thì khác rồi, hiện tại ai nhanh tay thì có tiền, ai chậm thì mất hết.

“Hoàng Mi, ngươi đừng đi. Chờ ta trở về rồi giải thích cho ta xem ngươi lấy tiền từ đâu mà dám đi đánh bài!” Nói xong, Di Lặc Phật Tổ đã biến mất, không thấy đâu nữa.

Tên đồng tử Hoàng Mi trợn tròn mắt, ngơ ngác đứng trong đại điện, xong đời, quỹ đen ta giấu bị lộ rồi.

...

Trước Đại Nhật Tự, ba bóng người từ trong hư không hiện ra ra, Di Lặc, Đại Thế Chí, Dược Sư đều tập trung lại cùng nhau.

Ba người liếc nhau, một bầu không khí căng thẳng bỗng hình thành giữa bọn hắn. Cả ba híp mắt đánh giá lẫn nhau.

Đại Thế Chí Bồ Tát lên tiếng trước: "Di Lặc Phật Tổ, ngài là Vị Lai Phật Tổ cao quý biết mấy, tương lai toàn bộ Phật Giáo đều là của ngài, cần gì phải tranh đoạt những món lợi nhỏ này với chúng ta?"

Dược Sư Phật cũng khuyên nhủ: "Di Lặc Phật, ngài đã chiếm được toàn bộ tiền tài của Đại Nhật Như Lai Phật, cho dù chỉ lấy được một phần mười cũng nên thỏa mãn rồi mới phải.”

Di Lặc Phật ngạc nhiên nói: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà lấy được một phần mười? Ta lấy được đều là của ta cả.”

Đại Thế Chí Bồ Tát kinh ngạc kêu lên: "Cái gì? Tất cả là của ngươi à?”

Bạch Cẩm sư huynh nói với ta là nhận một phần mười hoa hồng cơ mà! Phật Tổ, không phải là ngài nghe lầm đó chứ?"

Dược Sư Phật cũng nói: "Bạch Cẩm sư huynh cũng nói với ta được lấy một phần mười.”

Đại Thế Chí Bồ Tát cùng Dược Sư Phật đều nhíu mày đánh giá Di Lặc Phật Tổ, chẳng lẽ hắn còn có quan hệ đặc thù khác với Bạch Cẩm sư huynh?

Di Lặc Phật nhếch miệng mỉm cười, thì ra là như thế, hắn nghĩ nghĩ liền đoán được tính toán của Bạch Cẩm sư huynh. Nếu chỉ có một mình ta tới đòi nợ của Đại Nhật Như Lai, Đại Nhật Như Lai tất nhiên sẽ ghi hận lên đầu ta, nhưng có Đại Thế Chí cùng Dược Sư thì mọi chuyện lại khác, bọn hắn đến là để chia sẻ áp lực cho ta. Đúng là Bạch Cẩm sư huynh suy nghĩ chu toàn! Ta phải học tập Bạch Cẩm sư huynh nhiều lắm.

Di Lặc Phật ưỡn bụng, cười ha hả nói: "Đại Thế Chí Bồ Tát, Dược Sư Phật, chúng ta không giống nhau, lúc trước ta còn đích thân tham dự trận chiến ở Bắc Câu Lô Châu.”

Đại Thế Chí và Dược Sư Phật nghe xong liền bừng tỉnh, Di Lặc Phật nhận mệnh chinh phạt Bắc Câu Lô Châu, còn đánh nhau với Chân Vũ Đại Đế, nghĩ lại việc bản thân đã bế quan mà hối hận. Nếu lúc trước ta đồng ý thì chẳng phải tất cả số tiền ta đòi được bây giờ đều là của ta sao?!

Bạch Cẩm sư huynh quả nhiên sẽ không bạc đãi bất cứ ai giúp đỡ hắn, sau này gặp phải chuyện của Bạch Cẩm sư huynh ta phải tích cực hơn nữa, xông pha nguy nan mới phát tài được chứ.