Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 721: Mất hết mặt mũi




Di Lặc Phật Tổ giơ tay lên, một quyển trục bay ra rồi bật mở ngay trên không trung. Nó lơ lửng giữa không trung, từng hàng chữ phía trên lóe sáng rạng rỡ.

Đại Nhật Như Lai Phật trợn tròn mắt, trái tim như có một đám thần thú đang chạy rầm rầm bên trong. Người hắn cứng ngắc, không thể kiềm nén kinh ngạc mà hét lên: "Sao tờ khế ước này lại ở chỗ ngươi?"

Nói xong hắn lập tức câm miệng, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng với đối phương: "Sao Phật Tổ còn mang cả lễ vật đến thế? Nếu Phật Tổ đã có lòng mang lễ vật đến thì ta cũng sẽ không từ chối ý tốt của Phật Tổ, chuyện Phật Tổ nhờ ta sẽ dốc sức làm cho bằng được.” Đại Nhật Như Lai đưa tay hướng về phía quyển trục bên trên.

Quyển trục động đậy, nhưng lại rơi vào trong tay Di Lặc Phật.

Di Lặc Phật cười ha hả: "Việc ta muốn nhờ chính là xin Phật Đà trả lại số tiền còn nợ!"

Đại Nhật Như Lai chậm rãi rụt tay lại, sắc mặt dần trở nên khó coi, hắn lạnh giọng: "Phật Tổ muốn làm con chó chạy việc cho Bạch Cẩm sao?"

Di Lặc Phật kinh ngạc nói: "Đức Phật nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ta làm sai cái gì sao?"

Đại Nhật Như Lai nghiến răng nghiến lợi nói: "Giúp người ngoài ức hiếp đồng môn thì không sai sao? Tên Vị Lai Phật Tổ nhà ngươi có dám đi cùng ta đến gặp Phật Mẫu không?"

Di Lặc Phật cười ha hả nói: "Có gì không dám! Phật Đà, Bạch Cẩm sư huynh có một câu nói rất hay, nợ thì phải trả là lẽ dĩ nhiên ở đời, cho dù đến trước mặt Phật Mẫu thì Phạt Đà ngài cũng không chiếm lý.”

Đại Nhật Như Lai nghẹn lời, sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu kéo nhau đến trước mặt Phật Mẫu thì lại chẳng mất hết thể diện, ngày sau ta còn lăn lộn ở Phật Giáo kiểu gì?

Di Lặc Phật nói: "Sư đệ, ta biết ngươi không cam lòng! Thế nhưng trên khế ước này có Thiên Đạo Thệ Ngôn, ngươi hẳn là biết mình không trốn nổi đâu, đúng chứ.”

Đại Nhật Như Lai trầm ngâm một hồi, giọng điệu có vẻ hòa hoãn đi nhiều: "Phật Tổ, trong tay ta không có nhiều tiền tài, có thể cho ta một ít thời gian xoay xở hay không?”

“Di Lặc Phật Tổ cười ha hả nói: "Dễ thôi, trong tay Phật Tổ có bao nhiêu thì có thể trả trước bấy nhiêu.”

Tim của Đại Nhật Như Lai quặn thắt, tên Di Lặc Phật này không nể nang chút nào, còn đáng ghét hơn cả Bạch Cẩm.

Đại Nhật Như Lai vung tay lên, hai đống tiền xu xuất hiện trong đại điện, một đống Công Đức Kim Tiền rực rỡ và một đống Huyền Hoàng Kim Tiền màu trắng sữa dát vàng sợi, lạnh lùng nói: "Cũng chỉ có những thứ này thôi, xin Phật Tổ khoan hồng hai ngày.”

Quyển trục trong tay Di Lặc Phật tiến về phía trước, hai đống tiền hóa thành hai con rồng vàng phi vào quyển trục. Mặt ngoài quyển trục nổi lên gợn sóng, hai con rồng thông qua gợn sóng tiến vào trong quyển trục.

Mặt ngoài quyển trục bỗng xuất hiện thêm hai cái cọc tiền nhỏ nhỏ giống như một đám tiền xếp chồng lên nhau, nhưng hai cái cột tiền này chỉ đến một nửa độ cao của quyển trục.

Di Lặc Phật cười ha hả: "Còn thiếu một nửa!"

“Hiện tại trong tay ta không có tiền!”

"Nghe nói Phật Đà còn cho vay nặng lãi.”

Đại Nhật Như Lai trầm ngâm một chút rồi cất giọng cười lạnh: "Sư huynh đúng là không niệm tình nghĩa gì cả!"

Di Lặc Phật cũng bất đắc dĩ nói: "Cuộc sống không dễ dàng mà! Tất cả vì kế sinh nhai mà thôi.”

"Ta sẽ thu hồi khoản vay.”

Di Lặc Phật chắp hai tay bái lạy, cười nói: " Phật Đà vất vả rồi.”

Đại Nhật Như Lai lạnh lùng nói: "Ngài về, không tiễn!" Không hề khách khí chút nào.

Di Lặc Phật đứng dậy, mặc kệ thái độ của Đại Nhật Như Lai, hắn nhanh chóng bay lướt ra bên ngoài.

Đại Nhật Như Lai siết chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: "Di Lặc, nhục nhã của ngày hôm nay, ngày khác ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần.”

Thị giả từ bên ngoài chạy vào, cung kính hành lễ nói: "Phật Đà, Đại Thế Chí Bồ Tát cầu kiến.”

Đại Nhật Như Lai Phật buông tay ra, hít sâu một hơi khôi phục bình tĩnh nói: "Mời hắn vào.”

“Vâng! Thị giả lại chạy ra ngoài.

Đại Thế Chí đi vào đại điện, hai tay chắp lại hành lễ, cười ha hả nói: "Tham kiến Đại Nhật Như Lai Phật!"

Đại Nhật Như Lai Phật ôn hòa nói: "Sao Bồ Tát lại đến đây?"

Đại Thế Chí Bồ Tát duỗi tay ra, một quyển trục hiện lên trên lòng bàn tay, hắn cười ha hả: "Xin Phật Đà trả tiền!"

Khuôn mặt Đại Nhật Như Lai cứng đờ, trong lòng giận dữ gào thét: "Bạch Cẩm!"

Đại Thế Chí Bồ Tát khuyên nhủ: "Đại Nhật Như Lai Phật, có nợ phải trả là chuyện rất bình thường, ngài nên trả tiền lại đi! Đừng làm cho ta khó xử.”

Đại Nhật Như Lai trào phúng nói: "Làm con chó nghe theo lời Bạch Cẩm, các ngươi thật là tận tâm tận chức!"

Đại Thế Chí Bồ Tát cười nói: "Phật Đà nói đùa, ta và Bạch Cẩm sư huynh là quan hệ hợp tác. Không giấu gì Phật Đà, món nợ nào ta đòi về thì sẽ được lấy một phần mười chỗ đó.

Nếu Phật Đà gặp chuyện tốt như thế thì ngài có làm không?"

Đại Nhật Như Lai Phật trầm ngâm một hồi rồi cất tiếng cười lạnh: "Vì đối phó với ta mà Bạch Cẩm lại phải tốn kém như thế, chắc hắn cũng đang đau lòng lắm!"

Đại Thế Chí cảm khái nói: "Chút tiền này đối với chúng ta thì là rất nhiều, nhưng đối với Bạch Cẩm sư huynh thì chẳng đáng là bao, Bạch Cẩm sư huynh không thiếu tiền, cũng không quan tâm đến tiền.”

Đại Nhật Như Lai nghẹn họng, lời này nghe rất đáng giận! Ghê tởm! Ta đường đường là Thái tử Yêu tộc, Đại Nhật Như Lai của Phật Giáo mà nay lại bị một chút tiền kia làm khó chịu, đúng là mất hết mặt mũi.

Đại Thế Chí Bồ Tát khuyên nhủ một lần nữa: "Phật Đà, ngài nên trả lại tiền trước đi! Đừng làm cho ta khó xử, tránh làm mất thể diện, để cho người khác cười chê.”