Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 719: Ta dẫn ngươi đi tìm




Trong phòng, Đại Thế Chí Bồ Tát đang lo lắng chờ đợi thì nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt” vang lên. Cửa phòng mở ra, Bạch Cẩm từ bên ngoài đi vào.

Đại Thế Chí Bồ Tát lập tức đứng dậy hành lễ, giọng nói có vẻ sốt ruột: "Sư huynh, cuối cùng thì ngài cũng bằng lòng đến gặp ta.”

Bạch Cẩm ngồi xuống đối diện Đại Thế Chí Bồ Tát: "Ta cho ngươi một cơ hội giải thích!"

Một lát sau, Đại Thế Chí Bồ Tát ảo não nói: "Không phải là ta cố ý giấu diếm sư huynh, thật sự là Đa Bảo Như Lai không nói cho ta!

Ngay sau khi biết được Đa Bảo Như Lai giao chiến với sư huynh, ta lập tức tuyên bố bế quan, tuyệt đối không chịu góp sức giúp Đa Bảo Như Lai, cũng không thể khiến sư huynh khó xử được.”

Bạch Cẩm nhìn Đại Thế Chí, ngón tay gõ “cạch cạch” lên bàn khiến Đại Thế Chí lo lắng không nguôi.

Bạch Cẩm đột nhiên nói: "Cũng được! Ngươi cũng không dễ dàng gì, ta sẽ không truy cứu nữa.”

Đại Thế Chí Bồ Tát thở dài, cảm kích nói: "Đa tạ sư huynh!"

Tay Bạch Cẩm duỗi ra, một quyển trục xuất hiện trên bàn tay.

Đại Thế Chí nhìn thấy quyển trục quen thuộc này thì khuôn mặt đổi sắc ngay lập tức, trái tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực. Chẳng lẽ sư huynh đến đòi tiền ta, nhưng hiện tại ta không có tiền! Đúng là có cho vay nặng lãi nhưng vẫn chưa thu hồi lại được! Mà cho dù có thu lại thì cũng không đủ trả, còn thiếu nhiều lắm.

Bạch Cẩm đưa quyển trục cho Đại Thế Chí.

Đại Thế Chí lập tức nhíu mày đau khổ: "Sư huynh, xin hãy thư thư mấy ngày, thật sự là sư đệ không có tiền!"

Bạch Cẩm cười nói: "Sư đệ lo lắng nhiều rồi, chẳng lẽ ta lại là loại ác nhân sẽ bức bách sư đệ? Ngươi mở ra xem đi đã.”

Đại Thế Chí mở quyển trục mở, kinh ngạc nói: "Khế ước vay tiền của Lục Áp.”

“Sư đệ giả bộ bế quan vào lúc ấy khiến sư huynh ta vô cùng cảm kích, quyển trục này cứ coi như món quà ta tặng cho sư đệ, sư đệ có thể đi tìm Lục Áp đòi nợ, là tiền thì đều phải trả. Sư đệ có thể lấy một phần mười chỗ ấy, nhưng không biết sư đệ có dám hay không.”

Đại Thế Chí vội vàng cuốn quyển trục lại rồi cất vào trong ngực, hai tay chắp lại hành lễ rồi mừng rỡ nói: "Đa tạ sư huynh!"

Bạch Cẩm lại nhắc nhở: "Sư đệ, có thể bán đi một ít tiên trân thần quả đều để đổi tiền, ngân hàng sẽ thu mua.

Còn có thần điện cũng có thể bán đổi tiền. Ta nghĩ đại điện của Đại Nhật Như Lai Phật cũng thuộc hàng tốt ở Linh Sơn, chắc hẳn sẽ có rất nhiều Phật Đà bằng lòng bỏ tiền mua lại.

Đúng rồi, còn có Yêu tộc, hắn không phải là Thái tử Yêu tộc sao? Không có tiền trả nợ có thể bảo hắn đi mượn Yêu tộc!”

Hai mắt Đại Thế Chí Bồ Tát lập tức sáng lên, vội vàng chắp tay bái lạy một cái: "Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, ta biết nên làm như thế nào.” Nói xong liền đứng dậy và bước nhanh ra ngoài.

Sau đó Bạch Cẩm lại đi gặp Dược Sư Phật, cũng cho hắn một quyển trục rồi tiễn Dược Sư Phật hưng phấn rời đi.

Sau khi tiễn Dược Sư Phật, Bạch Cẩm thảnh thơi ngồi ở trên gác mái uống trà, khẽ ngâm nga nói: "Ta luôn luôn mềm lòng, vì mềm lòng nên ta không nỡ làm mấy chuyện bức bách người khác!"

Cửa lớn khẽ mở, có ai đó thò đầu vào, hai búi tóc trên đầu vô cùng dễ nhận ra, người đó cười hì hì kêu lên: "Sư huynh!"

Bạch Cẩm dừng ngâm nga, nói: "Vào đi!"

Cô Lương nhảy chân sáo chạy vào trong phòng, nàng ngồi xuống đối diện Bạch Cẩm, một tay chống trên mặt bàn, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Bạch Cẩm, trong mắt viết rõ mấy chữ không vui.

Bạch Cẩm đặt chén trà xuống, ho khan một cái rồi bảo: "Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi! Đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt này.”

Cô Lương bĩu môi nói: "Sư huynh, ngươi làm như vậy sẽ khiến chúng ta tổn thất rất nhiều tiền đấy!"

Bạch Cẩm khuyên răn: "Cô Lương, tiền tài đều là vật ngoài thân, sống không ăn được chết không mang theo, chớ đặt nặng mấy thứ như tiền tài, quan trọng là tiêu nó vào chuyện gì.”

Cô Lương bĩu môi: "Nhưng mà sư huynh ơi, ta thiếu tiền!"

Bạch Cẩm cười nói: "Ngươi là Thần Tài sao lại thiếu tiền được?"

Cô Lương u oán nhìn Bạch Cẩm: "Sư huynh, ta nói là ta thiếu tiền.

Tiền trong ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian không phải là của ngươi mà là của khách hàng, ta rất nghèo.”

Bạch Cẩm cười ha ha nói: "Được, ta tăng lương cho ngươi.”

Cô Lương lập tức bật cười: "Đa tạ sư huynh!"

Bạch Cẩm đứng dậy nói: "Đi thôi! Chúng ta quay về nào.”

Cô Lương nhảy nhót theo chân Bạch Cẩm ra khỏi ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian, lăng xăng đi giữa đình đài lầu các.

Lúc tới gần Điểu Sào thì vừa hay nhìn thấy Kim Bằng chậm rãi đi tới, trên vai còn có một con chim nhỏ màu xám, chim nhỏ thỉnh thoảng dùng cái miệng mổ mổ lên tai Kim Bằng.

Kim Bằng cười ha ha nói: "Sư huynh!"

Con chim nhỏ màu xám cũng nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm, đối mắt hết sức linh tuệ.

Bạch Cẩm cười hỏi: "Sư đệ, ngươi đang dắt chim đi dạo sao?"

Kim Bằng vuốt vuốt lông cho con chim nhỏ màu xám, đắc ý cười nói: "Đây là cháu gái của ta. Cháu gái ngoan mau gọi sư bá, sư bá nhà ngươi có rất nhiều đồ ăn ngon.”

Chim nhỏ màu xám lập tức bay lên, trốn tít sau lưng Kim Bằng.

Ánh mắt Cô Lương sáng lên, vội vàng hỏi với giọng điệu vui sướng: "Nàng là con của Tử Dao?"

Kim Bằng gật gật đầu, tươi cười nói: "Chính là nàng ấy, hiện tại còn nhỏ nên còn sợ người lạ, ta cũng là lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, không biết cần chú ý những gì.

Nghe nói lúc trước Tinh Vệ từng có kinh nghiệm chăm sóc Long Cát nên cố ý đến học hỏi nàng ấy, tiếc là không thấy người đâu, chẳng biết các nàng đi đâu rồi.”

Cô Lương hưng phấn reo lên: "Ta dẫn ngươi đi tìm, ta biết bọn hắn ở nơi nào.”

Nàng lập tức kéo Kim Bằng chạy về hướng khác, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt liếc về phía con khổng tước nhỏ, có vẻ cực kỳ yêu thích.