Hồng Hoang Quan Hệ Hộ

Chương 718: Ta đã biết nên làm như thế nào




Di Lặc Phật vội vàng kêu lên: "Sư huynh, oan cho ta quá!"

"Nào, để ta nghe xem ngươi định ngụy biện thế nào.”

Di Lặc Phật bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, huynh đừng thấy ta có danh hiệu Vị Lai Phật Tổ mà lầm, thật ra thì Phật Tổ Như Lai không tín nhiệm ta.

Lấy ví dụ như sự kiện lần này, trước đó hắn không hề thông báo rõ ràng cho ta, ta cũng bị hắn giấu giếm mọi chuyện. Nếu không phải cuối cùng hắn cần ta ra tay trợ giúp Bắc Câu Lô Châu, chỉ sợ hắn sẽ che mắt ta cho đến khi sự kiện chấm dứt.”

Bạch Cẩm hoài nghi nói: "Thật sao?"

Di Lặc Phật liên tục gật đầu, kích động nói: "Vô cùng chính xác! Nếu sư huynh không tin, ta có thể thề bằng Tâm Ma Đại Thệ.”

"Nào có chuyện ta không tin sư đệ.”

Bạch Cẩm cảm khái nói: "Ta rất đồng cảm với tình cảnh của sư đệ!

Ta ở Thiên Đình cũng như thế, tuy rằng ta có danh hiệu Câu Trần Đại Đế cao quý, nhưng Hạo Thiên kia cũng chẳng hề tín nhiệm ta, chuyện gì cũng làm khó ta.

Lần này Nhân tộc có chuyện, hắn cũng để cho ta đi xử lý, nếu không phải ta đột phá thì có lẽ đã không trở về được.”

Di Lặc Phật gật đầu, đây chính là điểm mà hắn thích nhất ở con người Bạch Cẩm sư huynh, chân thành không giả dối, lại còn đồng cảnh ngộ với hắn, có thể thông cảm cho hoàn cảnh của nhau, đây chính là cùng chí hướng, cũng chính là sự ăn ý!

Trong mắt Di Lặc Phật lóe lên quang mang cơ trí, nói: "Sư huynh, trước đại chiến, Phật Tổ Như Lai đột nhiên lệnh cho ta trợ giúp Bắc Câu Lô Châu, ta cảm giác mệnh lệnh này rất kỳ quặc, nhưng khi ta biết được người tiến công Bắc Câu Lô Châu chính là Chân Vũ Đại Đế thì ta lập tức đoán được tính toán của Đa Bảo.”

"Ồ! tính toán của hắn là gì?" Bạch Cẩm tò mò hỏi.

Di Lặc Phật cười tự tin: "Theo ta được biết, sư huynh và Chân Vũ Đại Đế có mối quan hệ rất tốt, có ơn truyền đạo truyền nghiệp, Đa Bảo Như Lai muốn ta đả thương Chân Võ đại đế, phá hoại quan hệ giữa ta và sư huynh.

Nhưng ta đã biết tính toán của hắn thì sao có thể để hắn như ý, ta liền tương kế tựu kế, xử lý rất nhiều kẻ ủng hộ Đa Bảo ngay tại Bắc Câu Lô Châu, cũng chặt đứt một tay của Đa Bảo.”

Bạch Cẩm liên tục gật đầu, tán thưởng nói: "Sư đệ quả nhiên cơ trí!

Đệ làm hay lắm, cần phải làm như vậy, để cho Đa Bảo Như Lai biết chúng ta không phải hạng dễ chọc.”

Di Lặc Phật cười ha hả, khiêm tốn nói: "Đều nhờ sư huynh dạy bảo thì ta mới trưởng thành được như vậy, nếu là trước kia thì e là đã rơi vào bẫy của Đa Bảo Như Lai rồi.”

Bạch Cẩm khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: "Không giấu gì sư đệ, thật ra thì có người khiến ta còn giận hơn cả Đa Bảo Như Lai.”

Di Lặc Phật tò mò hỏi: "Là ai?"

"Đại Nhật Như Lai Phật! Lục Áp kia vay tiền từ ngân hàng của ta, lại còn vay cả pháp bảo nhưng ta vẫn không hề làm khó hắn.

Thế mà giờ đây hắn lại dám vô lễ, dám ra tay với ta, không dạy cho hắn một bài học thì lòng ta không vui.”

Di Lặc suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư huynh, Lục Áp vừa là Thái tử của Yêu tộc, vừa là Đại Nhật Như Lai Phật của Phật Giáo, hắn vừa được Yêu tộc che chở lại vừa được Phật Tổ Như Lai coi trọng, thân phận vô cùng tôn quý. Nếu sư huynh ra tay với hắn chỉ sợ sẽ bị cắn trả.”

Bạch Cẩm nhìn Di Lặc Phật, cười nói: "Lần này sư đệ đã nhẹ tay lúc ở Bắc Câu Lô Châu, Chân Võ đã nói hết với ta, vi huynh vô cùng cảm kích.

Ta định đưa cho sư đệ một món quà, nhưng không biết sư đệ có dám hay không.”

Di Lặc Phật lập tức cười lớn: "Sư huynh khách khí, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, không cần quà cáp chi cả.”

Bạch Cẩm duỗi tay, một quyển trục xuất hiện trên bàn tay hắn, quyển trục lóe ra ánh sáng nhỏ.

Di Lặc Phật nhìn thấy quyển trục quen thuộc này, đôi mắt lập tức sáng rực, vui mừng nói: "Sư huynh, chẳng lẽ ngươi muốn xóa sạch khoản vay của ta sao?"

Bạch Cẩm ho khan một cái: "Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta sẽ triệt tiêu cho ngươi một phần.”

Di Lặc Phật kích động: "Đa tạ sư huynh, ta xin mặt dày nhận lấy món quà quý giá này vậy.” Hắn vội vàng đưa tay ra nhận lấy quyển trục từ trong tay Bạch Cẩm, run run mở nó ra. Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi hắn cứng lại, cho đến khi hoàn toàn mất hút.

Di Lặc Phật kinh ngạc nói: "Đây là khế ước cho vay của Lục Áp.”

Hắn nhìn Bạch Cẩm với đôi mắt khó hiểu: "Sư huynh, không phải là ngài cầm nhầm đó chứ!"

Bạch Cẩm nói: "Không nhầm, đây chính là khoản cho vay cao nhất mà Lục Áp đã ký, hiện tại ta đưa nó cho ngươi, cũng tương đương với việc Lục Áp nợ ngươi từng đó tiền. Ngươi đòi được bao nhiêu hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của ngươi. Món quà này ngươi có dám nhận lấy không?"

Di Lặc Phật lập tức khép quyển trục, hai tay chắp lại khom lưng hành lễ, miệng cười ha ha: "Đa tạ sư huynh! Sư huynh từng nói qua một câu khiến ta cảm thấy rất có phật lý, nợ thì phải trả là lẽ dĩ nhiên ở đời, đây là luật nhân quả.”

Bạch Cẩm cười nói: "Sư đệ nói rất đúng.

Số tiên trân thần quả của sư đệ có thể bán đi đổi tiền, ngân hàng có thu mua thứ ấy, thần điện cũng có thể bán. Ta áng chừng đại điện của Đại Nhật Như Lai Phật cũng thuộc hàng tốt ở Linh Sơn, chắc hẳn sẽ có rất nhiều Phật Đà bằng lòng bỏ tiền mua lại.”

Di Lặc Phật sáng mặt, vội vàng bái lạy nói: "Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta đã biết nên làm như thế nào.”

Bạch Cẩm đứng dậy thân thiết tiễn Di Lặc Phật đi, sau đó chuyển hướng đi vào trong một gian phòng khác.