Thổ mở miệng nói: "Mấy vị huynh trưởng, ta muốn ra ngoài một chút!”
Đế Tuấn nghi hoặc hỏi: "Đi đâu vậy?”
“Tới Nhân tộc!
Cộng Công ngạc nhiên: "Nhân tộc, chính là chủng tộc do Nữ Oa sáng tạo sao?”
Hậu Thổ gật gật đầu nói: "Ta muốn đi xem xét Nhân tộc, nếu như có thể thì ta hy vọng sau này Vu tộc có thể liên minh với Nhân tộc.”
Cộng Công không đánh giá cao: "Chủng tộc nhỏ yếu mới sinh kia có tư cách gì mà liên minh với chúng ta?”
Hậu Thổ nghiêm túc nói: "Đúng là Nhân tộc nhỏ yếu nhưng phía trên Nhân tộc lại có Nữ Oa nương nương, hiện tại là người có thế lực ngang với hai chủng tộc Vu Yêu, ai nếu có thể giành được sự trợ giúp của Nữ Oa nương nương thì kẻ ấy có thể nhất thống thiên địa.”
Đế Giang khó hiểu: "Không phải Nữ Oa nương nương đã chọn Yêu tộc rồi ư?”
"Cho nên bây giờ chúng ta phải cố gắng làm thân với Nhân tộc, thậm chí là che chở cho Nhân tộc, chỉ cần Nhân tộc đứng về phía chúng ta thì Nữ Oa nương nương có thể sẽ thay đổi suy nghĩ."
Chúc Dung cười ha ha, không đánh giá cao lắm: "Tiểu muội, muội cảm thấy Nhân tộc nho nhỏ kia có thể khiến Nữ Oa nương nương thay đổi ý kiến? Có phải muội coi trọng bọn hắn quá hay không?”
"Nhân tộc nhỏ yếu là điều không thể phủ nhận nhưng Nữ Oa nương nương rất coi trọng bọn hắn. Lúc Nhân tộc mới sinh, thậm chí nầng còn để Phục Hy lại đó để chăm sóc cho bọn hắn."
Chúc Dung lắc đầu nói: "Dù sao ta cũng không đánh giá quá cao ý nghĩ này của ngươi, một tồn tại nhỏ yếu làm sao có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của kẻ mạnh được?”
Đế Giang trầm ngâm một chút nói: "Vậy phiền tiểu muội đi xem Nhân tộc có đáng để Vu tộc chúng ta che chở hay không, nếu có giá trị xứng đáng thì ta tiện tay che chở cũng không phải việc không thể.”
Hậu Thổ âm thầm thở dài trong lòng, ta nói là liên minh chứ không phải che chở nhưng nàng cũng biết muốn để mấy vị huynh trưởng buông bỏ lòng cao ngạo của Vu tộc và bằng lòng liên minh với một chủng tộc sinh sau đẻ muộn như Nhân tộc thì quả thật rất không thực tế.
Nàng lập tức đáp lời: "Được!” Sau đó quay người đi ra ngoài, chân đạp xuống đất, trong nháy mắt đã biến mất.
…
Trong thế giới Tây phương tịnh thổ, Chuẩn Đề dưới tàng cây Bồ Đề cười ha ha, nói: "Mượn sơn mạch ở Bất Chu Sơn bày trận bao phủ hồng hoang, ở trên biển dùng Triều Hà luyện khí, ở phía Tây lấy Địa Mạch Chi Hỏa luyện đan, bọn hắn nghĩ cái gì vậy chứ? Nghĩ rằng như vậy có thể thành tựu Thánh đạo? Ha ha ha, đúng là một trò cười.”
Tiếp Dẫn cũng bật cười.
"Ha.” Chuẩn Đề đang cười lớn lại đột nhiên sầm mặt lại, hắn thì thầm: "Không đúng, dùng Địa Mạch Chi Hỏa ở phía Tây để luyện đan, dùng Địa Mạch Chi Hỏa ở phía Tây để luyện đan..."
Đột nhiên hai tròng mắt Chuẩn Đề mở to, trong nháy mắt hắn đã biến mất khỏi Tịnh thổ, một tiếng thét phẫn nộ vang vọng khắp phía Tây: "Đại sư huynh, xin dừng bước."
Thái Thượng mặt xám mày tro, quay đầu nhìn lại về hướng Tịnh thổ, hắn vung ống tay áo bay về nơi xa: “Chiêu này đối với bần đạo vô dụng.”
Trong thế giới Tịnh thổ, sắc mặt Tiếp Dẫn vô cùng đau khổ, nếp nhăn trên da mặt hắn trông hệt như một quả mướp đắng già nhăn nheo.
Không lâu sau trên Côn Luân Sơn, đại môn củacủa Thái Thanh Cung, Ngọc Thanh Cung và Thượng Thanh Cung ‘ầm ầm’ mở ra, ba đạo thanh quang bay vụt vào, đại môn lại ‘ầm ầm’ đóng lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ Côn Luân Sơn tràn ngập khí tức ngột ngạt, tất cả đệ tử đều nín thở, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Vào lúc đại môn ‘ầm ầm’ khép mở, Đa Bảo ngồi xếp bằng trong đạo cung của chính mình cũng vô thức run lên, thân thể không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía Thượng Thanh Phong, cảm giác bồ đoàn dưới thân giống như là có gai vậy.
Đùng.
Đùng.
Đùng.
Một tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Đa Bảo lập tức thẳng người, khôi phục trạng thái bình tĩnh, hắn vung tay, đại môn cung điện ‘ầm ầm’ mở ra, ba người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên và Cầu Thủ Tiên từ bên ngoài chạy vội vào.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên sốt ruột nói: "Đại sư huynh, sư phụ cùng sư bá chứng đạo thất bại rồi.”
Đa Bảo bình thản nói: "Ta biết, chứng đạo vốn không phải là chuyện dễ dàng, thất bại cũng là lẽ thường thôi.”
Ba người thấp thỏm bất an nhưng nhìn dáng vẻ trầm ổn như núi của Đa Bảo cũng thấy yên tâm hơn nhiều, trong lòng lập tức dâng lên sự sùng bái. Nhìn xem, đây mới là phong phạm của một đại sư huynh, gặp chuyện lớn ngần ấy này vẫn có thể bất động như núi.
Linh Nha Tiên vội vàng hỏi: "Đại sư huynh, hiện tại chúng ta phải làm sao?”
Hai tên còn lại cũng đều nhìn Đa Bảo đầy chờ mong.
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn hắn, trong lòng Đa Bảo cũng có chút hoảng hốt, phải làm sao bây giờ ư? Làm sao mà ta biết được? Nhưng mặt ngoài vẫn phải ho khan một tiếng, trầm ổn nói: "Yên tâm đi! Sư phụ và hai vị sư bá thiện tâm khoan dung, há lại so đo với chúng ta? Hơn nữa chúng ta cũng chỉ là có lòng tốt muốn giúp sư phụ và sư bá thôi.”
Ba người liên tục gật đầu, sư huynh nói có lý.
Đột nhiên có một đạo thanh quang bay ra khỏi Thái Thanh Cung và tiến vào đạo cung của Đa Bảo, không khí trong đạo cung như ngừng lại, bốn người Đa Bảo đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Đạo thanh quang trên đầu Đa Bảo hóa thành một ngón tay, nhẹ nhàng bắn lên đầu Đa Bảo. Ầm! Đa Bảo trong nháy mắt liền nằm sấp xuống, với một tốc độ mà mắt thường có thể thấy, trên đầu hắn đột nhiên nhô lên một cục u thật lớn, ngón tay màu xanh hóa thành một đám vụn sáng tan vào không trung.