Bạch Cẩm cười ha ha nói: "Yên tâm đi! Giống răng dài không ăn nấm đâu.”
Cô Lương trợn mắt không tin nổi: "Sư huynh, sao huynh biết chủng loài của ta là gì?”
Bạch Cẩm không nhịn được đưa tay chạm vào hai búi tóc hình nấm trên đầu Cô Lương, hắn cười nói: "Chuyện đó rất rõ ràng mà!”
Cô Lương cũng đưa tay sờ sờ đầu mình, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nàng thề: "Trở về liền đổi kiểu tóc khác.”
"Không cần đổi, ta cảm thấy rất đáng yêu đó."
Cô Lương vui vẻ cười hì hì, sau đó chống cằm đánh giá Bạch Cẩm: "Sư huynh, hình như ngươi không cảm thấy lo lắng tí nào.”
"Có gì phải lo sợ?"
"Ngươi không sợ sư phụ và sư bá có thể thành đạo thật sao?"
“Đó là chuyện tốt mà!”
Cô Lương mờ mịt: "Sư huynh, ta thật sự không hiểu được ngươi. Hừ! Chúng ta rất lo lắng như vậy mà ngươi lại không thèm để ý chút nào.”
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Nói với bọn hắn, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa mà tu luyện cho tốt đi, tĩnh tâm ngộ đạo mới là con đường đúng đắn.”
“Lại là câu này! Cô Lương đứng dậy nói: "Vậy ta đi đây!”
“Thứ lỗi cho ta không tiễn nhé!”
Cô Lương nhảy nhót đi ra ngoài, vừa nhảy còn vừa giật giật búi tóc trên đầu, trông rất đáng yêu.
Bạch Cẩm vung tay, cửa cung điện “ầm” một tiếng đóng lại, hắn nhảy lên ngồi xếp bằng trên giường, tiếp tục nhắm mắt chữa thương.
…
Bảy năm sau, đột nhiên thiên địa phát sinh dị biến, tất cả tiên nhân đều mơ hồ cảm giác được ba luồng khí tức khổng lồ ở ba phương hướng khác nhau tại hồng hoàng đồng thời dâng lên, ba luồng đại đạo nối thông đất trời tựa như ba tồn tại chí cao vô thượng.
Tại Côn Luân Sơn, Bạch Cẩm, Vô Đương thánh mẫu và đám người Đa Bảo đều giật mình, vội vàng rời khỏi cung điện phóng lên trời, đứng trên mây từ xa xa nhìn về phương hướng ba luồng đại đạo đang dâng lên.
Trong mắt Đa Bảo mơ hồ mang theo vẻ kích động, cuối cùng sư phụ và sư bá cũng thành đạo rồi, tiên lộ huy hoàng của ta sắp bắt đầu.
Vô Đương thánh mẫu cũng vô cùng chờ mong nhìn về nơi ấy, chẳng lẽ sư phụ có thể thành đạo thật sao?
Bạch Cẩm hơi hoảng hốt, không phải chứ! Chẳng lẽ bởi vì ta đến nên mọi chuyện đã thay đổi sao? Nhìn tình huống rất giống với cảnh tượng khi Nữ Oa nương nương thành đạo!
Tại Tây Phương Tịnh Thổ Thế Giới, Tiếp Dẫn Chuẩn Đề đứng dưới tàng cây Bồ Đề, sắc mặt trầm tư, dùng đại đạo nối thông thiên đạo, Tam Thanh chắc chắn bản thân sẽ thành Thánh sao?
Tại tầng thứ ba mươi ba của Thiên Yêu Đình, Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn đứng ở trong thần điện căng thẳng nhìn tới ba cỗ đạo vận đang dâng lên dưới hồng hoang, Tam Thanh sắp thành Thánh? Tốc độ thật nhanh.
Mười hai vị Tổ Vu cũng đi ra khỏi Bàn Cổ điện, cảm ứng được sự biến hóa trong thiên địa, Tam Thanh sắp thành Thánh, thời đại Thánh Nhân cũng sắp mở ra.
Trong vòng trời Hỗn Độn Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương ngồi xếp bằng trên giường mây nhìn xuống hồng hoang đại thế giới rồi khẽ lắc đầu, không đủ, lần chứng đạo này chắc chắn sẽ thất bại.
Từ Đông Hải, Bất Chu Sơn và Minh Quỳnh Tuyết Sơn dâng lên ba luồng đại đạo rồi đột nhiên lại hiện lên ba đám mây đen, ba tia sét từ trong mây đen đồng thời hạ xuống, sấm sét màu tím rạch ngang đất trời.
Tất cả đại năng của hồng hoang đang chú ý chuyện này đều vô cùng hoảng sợ, Tử Tiêu Thần Lôi? Sao chứng đạo lại giáng Tử Tiêu Thần Lôi được?
Ầm! Ba đám mây hình nấm dâng lên từ hồng hoang đại địa.
Đông Hải nhấc lên sóng lớn ngập trời, vô số hải yêu và tán tiên ngoài biển đều xám mặt hoảng sợ, vội vã tháo chạy.
Bất Chu Sơn run rẩy, mấy ngọn núi xung quanh hóa thành đá vụn.
Đại địa phía tây không ngừng kêu gào.
Trên đỉnh Côn Luân Sơn, Đa Bảo trợn tròn mắt, sao lại như vậy? Đã nói là thành đạo mà? Sao lại biến thành Tử Tiêu Thần Lôi?
Bạch Cẩm dùng tay áo che mặt, như thể không đành lòng nhìn cảnh tượng ấy, sư phụ và sư bá đáng thương của ta ơi! Hắn trợn mắt giả vờ lau khô những giọt nước mặt không tồn tại trên mặt rồi gào lên bi thương: "Ôi, sư phụ của ta! Sư bá của ta! Sao các ngươi lại chứng đạo thất bại chứ? Là ai làm hại hai người? Trái tim của đệ tử thật đau…”
Đa Bảo nhìn Bạch Cẩm, cố hít sâu một hơi đè nén lửa giận trong lòng, hắn quay người bay xuống phía dưới, trong lòng vừa thấp thỏm vừa khó chịu, sao lại như vậy? Hắn chỉ muốn tát vào miệng bản thân một cái, ai bảo ngươi lắm lời, ai bảo ngươi lắm lời.
Lúc trước chỉ thấy Bạch Cẩm trợ giúp Nữ Oa nương nương thành đạo rất dễ dàng, chẳng những có được công đức của Nữ Oa nương nương mà còn kết thành nhân quả to lớn, thành công ôm được bắp đùi Nữ Oa nương nương, có thể nói trong nháy mắt thành người thắng của cuộc đời. Hắn làm vậy khiến bản thân vô cùng hâm mộ, trong đầu liền bật ra suy nghĩ có thể trợ giúp sư phụ và sư bá nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ đến hậu quả khi thất bại. Hắn thấy Bạch Cẩm làm đơn giản lắm mà! Hu hu hu, muốn chết quách đi cho xong.
Trong Yêu Đình, Đông Hoàng Thái Nhất và Đế Tuấn thấy vậy liền buông lỏng, cả hai nở một nụ cười vui vẻ. Vẫn may, Tam Thanh thành Thánh thất bại, chúng ta vẫn còn thời gian.
Mười hai vị Tổ Vu cũng thở phào nhẹ nhõm, có một Thánh Nhân là Nữ Oa đã là chuyện lớn rồi, nếu Tam Thanh lại thành Thánh nữa thì chúng ta cũng không cần sống làm chi.