Thông Thiên không để ý chút nào: "Quy củ cũng tốt, tự do cũng được, đó là sự lựa chọn của bọn hắn, là con đường bọn hắn đi. Chẳng phải tùy tâm sở dục cũng là một loại đạo sao?"
Ánh mắt Nguyên Thủy thoáng lộ vẻ không vui.
Ven hồ nước, Linh Nha Tiên tức giận chất vấn: "Sư huynh, ngươi có ý gì? Ngươi muốn bá chiếm Kính Tử Hồ sao?"
Bạch Cẩm chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn bọn hắn: "Từ trước tới giờ Kính Tử Hồ không phải vật sở hữu của các ngươi."
Linh Nha Tiên nén giận, tiếp tục chất vấn: "Chẳng lẽ là của sư huynh? Thượng Thanh Phong là địa điểm chung của chúng ta, ngươi dựa vào đâu mà đuổi chúng ta?"
Bạch Cẩm quay về phía Thượng Thanh Cung, chắp tay bái lạy rồi thả tay xuống, nghiêm nghị quát: "Hoang đường! Từng nhánh cây ngọn cỏ, từng nhúm tro hạt bụi trên Thượng Thanh Phong đều thuộc về sư phụ, nơi đây biến thành của chung chúng ta từ bao giờ thế?"
Tất cả đám đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong đều thay đổi sắc mặt. Chiếm đạo tràng của sư phụ? Không ai gánh nổi tội danh này!
Cầu Thủ Tiên trợn to mắt, lắp bắp nói: "Sư... sư huynh, ngươi đừng nói hươu nói vượn, ai muốn chiếm đạo tràng của sư phụ chứ? Rõ ràng là ngươi bá chiếm nơi này!"
Bạch Cẩm lạnh lùng cất lời: "Trường Nhĩ Định Quang Tiên, ngươi ra đây cho ta!"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên bước lên vài bước, chắp tay thi lễ : "Bái kiến sư huynh."
Bạch Cẩm nghiêm túc hỏi: "Ta từng lập môn quy ngoại môn, bọn hắn có biết không?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thầm thở dài, gật đầu đáp: "Biết rõ!"
"Có ai đến tham gia khóa sáng không?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên lắc đầu: "Không có!"
Bạch Cẩm lạnh giọng chất vấn: "Tại sao?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên trả lời một cách uyển chuyển: "Chúng ta nghe Đại sư huynh giảng đạo, không có thời gian đến tham dự."
Bạch Cẩm cười nhạo: "Đừng lấy Đại sư huynh ra lấp liếm. Chỉ cần các ngươi vẫn là đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong một ngày thì ta mới là Đại sư huynh của các ngươi."
Hắn bỗng cất cao giọng, nghiêm nghị quát: "Làm trái môn quy, không tôn trọng tôn trưởng, tất cả đều bế quan ba mươi năm để tu thân dưỡng tính cho ta, không được ra ngoài!"
"Gì cơ?" Đám đệ tử ngoại môn ngẩng phắt đầu nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt khó tin. Hắn dám bắt bọn hắn bế quan ba mươi năm?
Nếu là bế quan trong trạng thái ngộ đạo thì ba trăm năm cũng chỉ là chớp mắt chứ đừng nói chi tới ba mươi năm nhưng bị ép bế quan trong trạng thái tỉnh táo những ba mươi năm thì rất khó chịu.
Linh Nha Tiên tức giận nói:"Ta không phục!"
Bạch Cẩm bình thản cất lời: "Không phục thì ngươi đi tìm sư phụ xem sư phụ nói thế nào?"
Linh Nha Tiên lập tức do dự, ánh mắt tràn đầy kiên định. Hắn kiên định nhìn Bạch Cẩm: "Sư huynh, ta muốn khiêu chiến với ngươi. Kẻ yếu không có tư cách lập ra quy tắc, mong sư huynh ứng chiến."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên nhếch môi, sau đó ngậm chặt miệng. Để Linh Nha Tiên đi thử trình độ của Bạch Cẩm cũng tốt.
Bạch Cẩm chợt nở nụ cười, lắc đầu bất đắc dĩ: "Được thôi, lần này để ta thay sư phụ dạy cho các ngươi một bài học nhớ đời. Thượng Thanh Phong là nơi tu luyện vấn đạo, không phải chỗ cho các ngươi tùy ý làm bậy." Hắn thở dài: "Kẻ làm đệ tử này mệt ghê!"
Trên Thái Thanh Phong, khóe miệng Thông Thiên giần giật. Ngươi mệt á? Trốn một lèo suốt mấy năm mà ngươi còn dám kêu mệt?
Linh Nha Tiên phóng lên trời, hét to: "Sư huynh, đắc tội rồi!" Hai thanh Thư Hùng Song Kiếm xuất hiện trong tay Linh Nha Tiên, hắn đứng trên đám mây gầm lên: "Sư huynh, xin chỉ giáo!"
Bạch Cẩm vươn tay, một đạo thanh quang bắn từ đầu ngón tay hắn, phóng vào không trung rồi hóa thành một thanh Tiên Kiếm màu xanh phóng thẳng về phía Linh Nha Tiên.
Linh Nha Tiên giận dữ nói: "Sư huynh, ngươi quá coi thường ta rồi đấy!" Song kiếm xẹt qua, tạo thành một vòng xoáy kiếm khí.
Thông Thiên từng tặng cho Bạch Cẩm bốn Thanh Thiên Kiếm: Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân.
Thanh Minh là linh hồn sát kiếm, hủy hồn diệt phách. Thanh Vũ là công phạt sát kiếm, công kiên pháp bảo, hủy diệt thân xác. Thanh Tiêu là thế kiếm, có thể dẫn lực thiên địa cho bản thân dùng. Thanh Vân là tốc kiếm, nhanh như lưu quang, tốc độ đứng đầu.
Hiện tại Bạch Cẩm đang dùng Thanh Tiêu Kiếm. Chỉ khi nào đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên thì hắn mới có thể thật sự phát huy một chút uy lực của bốn chuôi Thanh Thiên Kiếm này, xuất kiếm phong tỏa thiên địa, kiếm đến như thiên phát sát cơ. Lúc này thiên địa vạn vật xung quanh đều biến thành thần kiếm chĩa vào Linh Nha Tiên ở xa.
Keng! Thanh Tiêu Kiếm đâm vào song kiếm của Linh Nha Tiên, vòng xoáy kiếm khí dây dưa bị phá nát chỉ trong nháy mắt, song kiếm của Linh Nha lập tức bị bắn ra. Hắn lảo đảo lùi về sau, trung môn mở rộng.
Linh Nha Tiên vừa mới đứng vững thì Thanh Tiêu Kiếm đã dừng trước trán hắn, kiếm khí sắc bén ra vào khiến hắn không dám cử động, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Linh Nha Tiên lắp bắp xin tha: "Sư... sư huynh tha mạng..."
Kiếm thể của Thanh Tiêu Kiếm đập bốp vào vai hắn. Rắc! Tiếng nứt xương vang lên.
Linh Nha Tiên thét lên thảm thiết, đồng thời rơi xuống dưới như thiên thạch. Rầm! Hắn rơi xuống đất tạo thành một cái hố sâu bên cạnh hồ nước.
Bạch Cẩm vẫy tay, Thanh Tiêu Kiếm bay vụt xuống, hóa thành một đạo thanh quang tiến vào trong ống tay áo của hắn.
"Linh Nha!"
"Linh Nha sư đệ!"
Cầu Thủ Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng đi tới dìu Linh Nha Tiên ra khỏi hố sâu. Vai hắn lõm xuống, khí tức trên người bất ổn.
"Sư đệ, cả hai là sư huynh đệ đồng môn, ngươi ra tay hơi nặng thì phải?" Một giọng nói ung ung vang vọng trên bầu trời.