Một đám sư đệ sư muội chờ đợi nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm âm thầm thở dài trong lòng. Sư phụ, người làm gì mà thu nhiều đồ đệ như vậy chứ! Thu còn không quản, đây không phải gây phiền toái cho ta sao?
Bạch Cẩm nói: "Sáng sớm ngày mai, các ngươi cứ học lớp buổi sáng ở hồ Kính Tử như thường lệ."
Đám Thạch Cơ kích động: "Vâng!"
Bạch Cẩm mang theo một đám sư đệ sư muội đi lên núi.
Bạch Cẩm nói: "Gần đây tại sao trên núi lại có thêm nhiều đệ tử vậy!"
Thạch Cơ nói: "Có rất nhiều tán tiên ngưỡng mộ danh tiếng nên đến, bọn hắn đều được sư phụ thu làm đệ tử ngoại môn, trong đó có Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên khá mạnh, kẻ dẫn đầu chiếm lĩnh hồ Kính Tử của chúng ta cũng là bọn hắn."
Bạch Cẩm gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Bọn hắn đều là hạng người tự cao tự đại, không hề biết thu liễm."
Cô Lương ở bên cạnh thở phì phò: "Đại sư huynh, ngươi phải giáo huấn bọn hắn một trận, Cầu Thủ Tiên còn kéo bím tóc của ta."
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Được, nếu ngày mai bọn hắn đến thì ta sẽ báo thù cho ngươi."
Sau khi chia tay, Bạch Cẩm trở lại gian phòng của mình rồi lập tức lấy ra một quyển sách nhỏ và bắt đầu ghi chép, lấy lòng Nữ Oa nương nương đã hoàn thành, thành lập quan hệ hỗ trợ sơ bộ, hắn cần phải tăng cường quan hệ, tránh bị xa lánh.
Rạng sáng ngày kế tiếp, tiếng tụng kinh lại vang lên trên Thanh Phong Sơn.
Ở sau núi, đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên, Linh Nha Tiên đang nướng đồ ăn và uống rượu đều quay đầu nhìn về tiền sơn.
Linh Nha Tiên kinh ngạc: "Vậy mà bọn hắn lại dám đi tụng kinh?"
Cầu Thủ Tiên lắc bầu rượu nói: "Có lẽ ngươi không biết! Đệ tử ngoại môn đứng đầu Bạch Cẩm đã trở về, bọn hắn tìm được chỗ dựa rồi."
Linh Nha Tiên khinh thường: "Đệ tử ngoại môn đứng đầu cũng chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi, sao có thể so với Đa Bảo sư huynh được? Nghe nói đệ tử ngoại môn đứng đầu kia đã từng bị Đa Bảo sư huynh dùng một chưởng đánh bay, đánh cho vô cùng chật vật."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên khuyên nhủ: "Tất nhiên ngoại môn thủ đồ chẳng là cái thá gì trước mặt Đại sư huynh nhưng chúng ta đừng chọc vào hắn thì tốt hơn."
Linh Nha Tiên bỗng đứng bật dậy nói to: "Sợ cái gì? Đều là Kim Tiên cảnh, cho dù đánh nhau thì ta cũng không sợ hắn chút nào, vừa hay có thể thay Đại sư huynh dạy cho hắn một bài học."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội vàng lên tiếng: "Linh Nha sư đệ đừng kích động! Có lẽ ngươi không biết ngoại môn thủ đồ có tuyệt kỹ mách lẻo, nếu chúng ta gây chuyện trước thì hắn sẽ lập tức tới Thượng Thanh Cung cáo trạng."
Linh Nha Tiên sửng sốt, giọng điệu ghét bỏ: "Hắn vô liêm sỉ đến vậy sao?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên gật đầu tán thành: "Hắn vô liêm sỉ như thế đó!"
Cầu Thủ Tiên thoáng lộ vẻ đắc ý, trầm giọng cất lời: "Chúng ta không nên gây chuyện. Đa Bảo sư huynh, Kính Tử Hồ là nơi công cộng, chúng ta chuyển sang nơi khác uống rượu được chứ?"
Linh Nha Tiên đứng dậy, cười ha hả nói: "Đúng! Đúng! Đi thôi, chúng ta cùng đến chỗ khác uống rượu. Uống rượu ngắm hoa là tuyệt nhất đấy!"
Mọi người nhao nhao đứng dậy, mang theo rượu thơm thịt ngon, nói cười vui vẻ bay về phía trước.
Đám người Thạch Cơ đang tĩnh tâm tụng kinh trước Kính Tử Hồ thì bỗng có tiếng ồn ào, một đám người cười cười nói nói bay tới, sau đó ngồi bên Kính Tử Hồ nhóm lửa, bắt đầu nhồm nhoàm ăn thịt uống rượu, tiếng cười đùa vang vọng xung quanh. Còn có mấy đệ tử bay lên, ngồi xếp bằng trên Kính Tử hồ, dùng tay khuấy nước khiến trong hồ vang lên tiếng nước ào ào.
Tiếng tụng kinh của đám người Thạch Cơ dừng lại, ai nấy đều tức giận nhìn nhóm đệ tử ngoại môn đang làm càn. Không ngờ bọn hắn còn dám đến!
"Làm càn!" Một tiếng quát to đầy uy nghiêm vang lên trên bầu trời Kính Tử Hồ, tức thì mọi âm thanh ồn ào chợt biến mất, thiên địa yên tĩnh lại.
Một thân ảnh bước ra từ trong bóng đêm, sắc mặt nghiêm nghị.
Cả nhóm Thạch Cơ đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ: "Bái kiến Đại sư huynh!"
Đám đệ tử ngoại môn Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Cầu Thủ Tiên và Linh Nha Tiên cũng hời hợt chắp tay thi lễ, cười ha hả nói: "Bái kiến sư huynh!"
"Sư huynh muốn đến uống rượu không?"
"Sư huynh, đừng hung dữ như thế! Chúng ta là huynh đệ một nhà mà!"
...
Bạch Cẩm nhìn mấy người ngồi trên Kính Tử hồ, giận dữ gầm lên: "Cút xuống cho ta!"
Sắc mặt mấy người trên mặt nước Kính Tử hồ thay đổi mấy lần. Hắn dám quát mình trước mặt biết bao nhiêu người thế này ư?
Một thiếu niên đứng dậy, sắc mặt khó coi: "Ta gọi ngươi một tiếng "sư huynh" nhưng sư huynh à, đây là nơi công cộng, ta thích ở đâu thì ở đó!"
Bạch Cẩm không thèm phí lời, lập tức vươn tay vỗ một cái. Ầm! Tiếng vang trầm đục ấy đồng thời phát ra từ trên người mấy kẻ kia. Cùng lúc đó, bọn hắn cũng bay ra ngoài. Bộp! Bộp! Bộp! Bọn hắn nối tiếp nhau ngã xuống mặt đất ven hồ, vừa kêu gào thảm thiết vừa lăn lộn trên đất.
Xoạt! Tất cả đệ tử ngoại môn lập tức đứng dậy, phẫn nộ nhìn Bạch Cẩm. Hắn dám ra tay ư? Bầu không khí nặng nề bao trùm thiên địa.
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên đang luận đạo trên Thái Thanh Phong cũng sôi nổi nhìn xuống.
Nguyên Thủy bất mãn nói: "Thông Thiên, ngươi phải quản thúc đám đệ tử này cho đàng hoàng. Không có phép tắc, tùy ý ngôn cuồng, sao ngươi không hỏi han? Thời gian qua Bạch Cẩm không có mặt, Thượng Thanh Phong của ngươi sắp lật trời rồi!"