Trên đám mây, Thạch Cơ quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Cẩm hỏi: "Đại sư huynh đột nhiên tổ chức đại hội đấu võ là có ý gì?"
Bạch Cẩm lười biếng nói: "Không biết, chờ xem sao đã!"
Lát sau, một đạo thân ảnh nện xuống lôi đài.
Một người khác vội vàng tiến lên đỡ thân ảnh ngã sấp xuống kia ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Bóng người ngã sấp xuống đứng dậy, vừa cười vừa nói: "Không có việc gì, sư huynh thật lợi hại."
"Ha ha! Ngươi cũng rất lợi hại."
Cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
Trên đám mây, Cô Lương cười hì hì nói: "Sư huynh, quan hệ của bọn hắn thật tốt."
Bạch Cẩm gật đầu cười, thật tốt sao? Tại sao ta cảm thấy bộ dạng tươi cười như vậy thật giả tạo?
Sau đó lại trải qua vài trận chiến, mỗi một trận đều kết thúc trong hữu nghị. Cho đến cuối cùng, bầu không khí vẫn có vẻ lễ độ nhã nhặn, sư huynh đệ hòa thuận.
Bạch Cẩm càng xem sắc mặt càng cổ quái, loại tình huống này tại sao càng nhìn càng quen mắt? Đây không phải là đánh trận giả sao?"
Cô Lương ngồi trên đám mây, thỉnh thoảng vỗ tay khen ngợi, xem đến hết sức hào hứng.
Lại qua một ngày, Bạch Cẩm thật sự không thể ngồi yên được nữa, hắn đứng dậy vừa cười vừa nói: "Các ngươi từ từ xem, ta đi về trước."
Thạch Cơ ngẩng đầu nghi hoặc nói: "Sư huynh, ngươi không xem nữa sao?"
Bạch Cẩm vươn người một cái nói: "Không cần xem ta cũng đã biết kết quả nhưng như vậy cũng không tệ, so với quyết đấu sống chết thì tốt hơn nhiều."
Sau khi nhìn mấy trận đấu này, Bạch Cẩm đã hoàn toàn yên lòng, hắn lướt về phía Tam Quan Tiên Đảo, chỉ cần sư huynh không bướng bỉnh gây sự, muốn chơi cái gì cũng đều tuỳ hắn.
Bạch Cẩm trở lại Tam Quan Tiên Đảo, mỗi ngày đều nằm trên ghế dựa mơ về Oa Hoàng Thiên, cầm đũa sai Nữ Oa nương nương đi rửa bát, còn mơ thấy xuống đất được Bình Tâm nương nương đấm lưng xoa vai, không còn biết đến sống chết.
Ba năm sau, cuối cùng Bạch Cẩm cũng tỉnh táo lại, vươn người một cái đi ra ngoài.
Ra khỏi Điểu Sào, dưới chân Bạch Cẩm dừng lại, nhất thời nhận ra trong thiên địa không thích hợp lắm. Linh khí ở hải vực Đông Hải hỗn loạn, tràn đầy sát khí, hoàn toàn khác với trước đó, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Cẩm kêu lên: "Thạch Cơ!" Âm thanh cuồn cuộn lay động truyền đi.
Một đạo quang mang từ đằng xa bay tới, rơi vào Điểu Sào rồi hóa thành thân ảnh của Thạch Cơ.
Thạch Cơ vui mừng kêu lên: "Sư huynh, cuối cùng huynh cũng xuất quan."
Bạch Cẩm nghi hoặc hỏi: "Tiệt Giáo đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Thạch Cơ đau khổ: "Chính là hậu quả lần trước Đại sư huynh làm ra trong đại hội đấu võ kia."
Bạch Cẩm nhíu mày nói: "Không phải đại hội đấu võ rất bình thường sao? Chẳng lẽ sau đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Đại hội đấu võ vốn đang tốt vô cùng, các sư huynh đệ hạ thủ cũng có chừng mực nhưng trong lúc đó đột nhiên có lời đồn đại truyền ra."
Bạch Cẩm hỏi: "Lời đồn gì?"
Sắc mặt Thạch Cơ cổ quái: "Đa Bảo tháp, Bạch lại Bạch, mấy người trên đỉnh nổi lên."
“Ách…” Bạch Cẩm không nói gì: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đột nhiên tỷ thí thay đổi, Trường Nhĩ Định Quang Tiên cầm đầu bè phái của Đại sư huynh và Kim Quang Tiên cầm đầu bè phái của Quy Linh sư tỷ, trong lúc tỉ thí ra tay ngoan độc, qua vài trận tất cả đều trọng thương, sau đó liền mất khống chế."
"Đại đội chấp pháp đâu? Vì sao bọn hắn không lập tức ngăn cản?"
"Những sư đệ này đều nói trong lúc tỷ thí có chút sơ suất là chuyện bình thường, không tính là đồng môn tương tàn. Hơn nữa, những người bị thương đều cười nói, đây là một loại thể hiện tình nghĩa đồng môn, chính bọn hắn cũng không truy cứu lại còn ôm chầm lấy nhau. Với lại Đa Bảo sư huynh và Quy Linh sư tỷ cũng lần lượt xuất hiện, đại đội chấp pháp không tiện ra tay. Cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà lại phát triển thành quần đấu, hơn vạn đệ tử đánh nhau một trận, lúc này đại đội chấp pháp ra tay cũng không khống chế được tình huống."
Thạch Cơ nhìn về phía Bạch Cẩm tiếp tục nói: "Sau đó, Đại sư tỷ xuất thủ thì hỗn chiến mới dừng lại nhưng trải qua chuyện này, đệ tử Tiệt Giáo hoàn toàn phân thành hai phe, giữa hai bên tranh đấu hết sức gay gắt, đại đội chấp pháp bận tối tăm mặt mũi."
Bạch Cẩm không nói gì, Đa Bảo tháp Bạch lại Bạch? Không cần suy nghĩ cũng biết là ai làm, tâm tính Quy Linh sư muội nhỏ nhen, không phải là sư huynh chỉ trấn áp nàng một lần thôi sao? Còn mang thù một thời gian dài như vậy?
Bạch Cẩm lập tức phi thân hướng về phía Kim Ngao Đảo.
Trong Bích Du Cung trên Kim Ngao Đảo, Thông Thiên giáo chủ ngồi ở ghế chủ vị, phía dưới là Đa Bảo và Quy Linh thánh mẫu đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Thanh âm của Thông Thiên giáo chủ chậm rãi vang lên: "Đa Bảo, đây chính là bộ mặt của đệ tử ưu tú trong Tiệt Giáo ngươi muốn cho ta xem?"
Đa Bảo không nhịn được cãi lại nói: "Sư tôn, là sư muội nàng..."
Quy Linh thánh mẫu trừng mắt nhìn Đa Bảo nói: "Sư huynh, ta làm sao? Rõ ràng là người của ngươi ra tay tàn độc trước."
"Rõ ràng là tán thưởng sư huynh ngươi."
...
"Đệ tử Bạch Cẩm cầu kiến sư phụ!" Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
Đầu của Thông Thiên nhất thời tê rần, vốn muốn để Bạch Cẩm xem thật kỹ bộ mặt ưu tú của đệ tử ngoại môn, đồng thời thay đổi tâm tính của hắn để cho đại đội chấp pháp của hắn thủ hạ lưu tình với đệ tử ngoại môn, bây giờ thì hay rồi.
Thông Thiên không nhịn được hung hăng trừng Đa Bảo, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, không biết trong lòng Bạch Cẩm đã cười nhạo ta đến thế nào!